Vũ Vân Hân đến công ty đi làm!
Giống như một trò cười không thể nào xác thực, làm tất cả mọi người ở đây kinh ngạc.
Ngay cả ba người đàn ông không động đậy năm ở trên sàn nhà cũng đều không thể tin được.
Bởi vì tự tay họ đã đốt Vũ Vân Hân!
Một vệ sĩ dẫn đầu cung kính đưa Mục Lâm Kiên số liệu phòng chuyên cần gửi tới sáng nay: “Sáng nay cô Vũ đã nhận phòng lúc chín giờ”
Mục Lâm Kiêu nhanh chóng ngồi vào xe, đạp chân ga, quay lại lái về hướng công ty.
Trong công ty.
Vũ Thư Anh kiêu ngạo đi từ bãi đỗ xe tới, tâm trạng khá tốt.
Người đi tới trước mặt là người của bộ phận nhân sự.
“Chào buổi sáng tổ trưởng Vũ!”
Cô ta lễ phép cười: “Chào mọi người.
Ngày hôm nay đi ngang qua thấy có quán bánh tart trứng mới mở, cho nên mua một ít về cho mọi người ăn”
“Quao! Tổ trưởng Vũ thật tốt!”
Cô ta cố ý đi lên lầu mười ba, thấy một mình Hoàng Linh ngồi trong phòng làm việc.
“Chào buổi sáng! Tôi mua bánh tart trứng, cho cô một phần”
Hoàng Linh lo sợ: “Tin tức nói Ninh Uy đã chết vào tối qua”
“Nếu như cô cảm thấy sợ ngồi một mình trong phòng làm việc thì cô có thể tới bộ phận nhân sựt Bất cứ lúc nào chúng tôi cũng đón chào cô, ngoài ra chờ tin thăng chức vào thứ sáu đi”
Hoàng Linh kinh ngạc che miệng lại: “Cô đang nói thật sao tổ trưởng?”
“Đó là đương nhiên, rất có thể chính là cô!
Cho nên cô làm tổ trưởng là tình thế bắt buộc!”
Vũ Thư Anh đến bánh tart trứng tới trước mặt Hoàng Linh, liếc nhìn bàn làm việc của Vũ ‘Vân Hân, châm biếm cười lạnh rồi đi ra phòng làm việc.
Thói quen của cô ta là tới công ty sớm, đi qua mỗi bộ phận một chút để nghe ngóng thêm nhiều tin tức hơn.
Đi một vòng, mọi người đều tán gầu về chuyện của Ninh Uy, cũng không ai nói về Vũ Vân Hân.
Xem ra không ai biết chuyện Vũ Vân Hân chết.
Tất cả đều dựa vào suy đoán của cô ta và Ninh Phượng tối qua.
“Mẹ, mẹ nói không sai! Chỉ cần chúng ta không nói thì sẽ không có người nào phát hiện” Cô ta đi vào nhà vệ sinh, vội vã gửi tin tức cho Ninh Phượng.
Ninh Phượng gửi tới cho cô ta vài lời khen ngợi: “Đừng sợ, đừng nóng vội! Cũng không phải con giết người! Người giết chết Vũ Vân Hân là Ninh Uy, bây giờ Ninh Uy đã chết, cho.
nên chuyện này càng không liên quan gì với con”
Ninh Phượng tẩy não an ủi Vũ Thư Anh.
Để cho cô ta càng ngày càng bĩnh tĩnh, không hỗn loạn.
Đẩy cửa ra, nghe được tiếng giày cao gót phát ra từ cửa nhà vệ sinh.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc!
Nhanh nhẹn và vững vàng!
Một mùi nước hoa quen thuộc làm Vũ Thư Anh cau mày không vui.
điều đó khiến cho người chạy theo hàng hiệu như Vũ Thư Anh hứng thú mà quan sát lại lần nữa.
Rốt cuộc là ai? Sao từ đầu đến chân đều là phiên bản giới hạn thế?
Bình thường không có người phụ nữ nhiều tiền như vậy ở trong công ty!
Được coi là có tiền có sắc chỉ có cô ta.
Dù sao có thể bò lên cấp cao của tập đoàn Mục Lâm chỉ có cô ta.
Lúc cô ta đang càng ngày càng hiếu kỳ thì tiếng giày cao gót vang lên.
Người phụ nữ ở cửa quay người lại, khuôn mặt nhỏ nhăn tỉnh tế làm cho Vũ Thư Anh giống như gặp ma, khuôn mặt trắng bệch, chân mềm nhũn vịn bồn rửa tay.
“Cô… Cô….