Hai mắt Vũ Thư Anh trợn trừng.
Có nằm mơ cũng không ngờ Ninh Uy dám khai hết tất cả mọi chuyện ra.
“Cho hỏi Vũ Vân Hân đang ở đâu?”
Đứng trước câu hỏi của viên cảnh sát, cô lúng túng.
Trên tay cô cầm tập tài liệu, cào lấy cào để tập tài liệu đến mức móng tay sứt mẻ.
Cả mười ngón tay cô đều cảm thấy đau nhói “Tôi không biết” Ngoài mặt thì trông có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng vẻ mặt giả tạo này của cô ta chẳng thể qua mắt viên cảnh sát đã dày dặn kinh nghiệm.
“Vào khoảng bảy giờ ngày hôm qua, chúng tôi nghe các hàng xóm báo cáo về sự mất tích của cô Vũ Vân Hân, vì thế chúng tôi có quyền tiến hành kiểm tra đối chiếu nội dung.
Xin mời cô Vũ Thư Anh phối hợp điều tra”
Một câu ấy đã chặn đường hai cảnh sát kia.
Căn cứ theo điều tra, trong điện thoại của ‘Vũ Vân Hân có rất ít thông tin hai người.
Ngoài công ty, hai người cũng rất ít hẹn nhau.
Nếu đúng như những gì di thư đã viết thì đúng là vẫn còn thiếu động cơ giết người.
Mặt khác, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể của Vũ Vân Hân, vậy nên việc Vũ Thư Anh giết người cũng không hề thuyết phục.
“Vậy bây giờ chúng tôi không dám quấy rầy cô nữa, tổ trưởng Vũ!”
“Được! Không tiễn!”
Mọi hành động của Vũ Thư Anh đều vô cùng kỳ lạ.
Cô ta đang chột dạ.
Cảnh sát vừa rời đi, cô ta yếu ớt năm ra mặt bàn.
Con nhỏ Ninh Uy đáng chết! Vậy mà cô ta dám viết ra tất cả mọi chuyện!
Cô ta nhất định phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế để lấy cắp di thư đó mới được.
Nếu.
không thì vụ kiện kia sẽ hỏng mất!
“Mẹ! Mẹ nhanh chạy tới cục cảnh sát lấy hết di vật của Ninh Uy đi.
Con đàn bà đó vậy mà dám viết ra tất cả trong di thư trước khi chết.
Nếu tra ra chủ mưu là con, không phải con sẽ chết chắc sao?”
“Được, mẹ đến đó ngay đây! Thật là uổng công nuôi nấng con đàn bà này” Ninh Phượng chưa từng nghĩ Ninh Uy sẽ giở trò này.
Cốc cốc cốc!
Bỗng ngoài bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Thân thể cô ta bỗng dưng căng cứng, Vũ Thư Anh giật thót quay người.
Không có ai Ngờ thần vực quỷ nguyên một ngày, cô ta nhìn thấy một tấm váy trắng thì không khỏi ngây người.
Bây giờ Vũ Vân Hân đứng ở cửa phòng hội nghị bên cạnh, đội mũ lưỡi trai bình tĩnh đi ra ngoài từ cổng phòng họp.
“Tổ trưởng, Vũ Vân Hân thật sự có dùng thẻ thông tin” Người của bộ phận nhân viên thông báo cho Vũ Thư Anh.
Sáu giờ đúng một lần.
Chín giờ sáng đúng một lần nữa!
Người phụ nữ này thật sự đã chết rồi sao?
Đồng thời một tấm ảnh được gửi qua.
Trong tấm hình ấy là ba tấm lưng đập vào mắt.
Trong đó bộ đồ thể thao màu đen trông quen mắt cứ như đã nhìn thấy ở nơi đâu khiến cô ta chợt nhận ra điều gì.
Cô ta tức tốc xông ra khỏi phòng họp hòng chạy đến cửa chính.
Vũ Vân Hân cố ý thả chậm bước chân.
Từ trước đến giờ, ở cửa sau của công ty có rất ít người qua lại.
Ngoại trừ nhân viên của nhà kho ở ngoài này thì chẳng có mấy ai ra vào đây cả.
“Lâm Kiên, tối nay phá lệ đi ăn cơm cùng nhau được không?” Cô nghe tiếng bước chân của Vũ Thư Anh ngày càng gần Vũ Vân Hân bắt đầu tăng tốc.
Mục Lâm Kiên như đi guốc trong bụng cô, đứng bên cạnh một chiếc xe sang trọng chờ cô đến.
‘Vũ Vân Hân mở cửa, bước lên xe.
‘Vũ Thư Anh chạy đến chết cũng chẳng thể đuổi kịp, giận dữ gọi điện cho ba người đàn ông kia: “Rốt cuộc mấy người đã làm cái quái gì vậy hả? Con đàn bà đó vẫn chưa chết!”
“Xin lỗi, cuộc gọi đã kết thúc”
Vũ Thư Anh tức giận ném di động xuống đất.
Cô ta không thể hiểu được tại sao Vũ Vân Hân vẫn chưa chết.
Theo lẽ thường thì cô ta đã phải biến mất tăm mất tích, vậy nhưng tại sao cô ta lại đi cùng Mục Lâm Kiên?
Vũ Thư Hân bắt đầu ngờ vực mọi suy nghĩ của mình.
Vũ Vân Hân đã chết rồi.
Người phụ nữ ban nấy không thể là Vũ Vân Hân được!
Cô nhìn thấy Vũ Vân Hân mặc một bộ đồ.
màu trắng.
Lộc cộc…
Bỗng dưng tiếng giày cao gót thanh cao vang lên trên nền đất rồi ngưng lại giữa không trung Cô ta vừa bước đến vị trí có xe dừng.
Cô ta ngẩng đầu lên thì thấy một người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng.