Không chỉ Há Cảo, cả Màn Thầu và Bánh Bao đều ngửi được hương vị Vũ Vân Hân.
“Người đẹp nghĩ gì đó? Người đàn ông thúi này sẽ không lên xe người đẹp đâu, ha ha ha!” Màn Thầu lại dán khuôn mặt nhỏ lên cửa SỔ xe.
“Không hẳn thiếu đạo đức như vậy chứ! Ông chú phẫu thuật này rất to, quá giới hạn đối với chiếc xe, không thấy thoải mái chút nào!” Bánh Bao làm bộ dáng như một ông cụ dày dặn kinh nghiệm.
Hai đứa nhỏ còn lại cứng họng mắt lé: “Làm như anh hiểu lắm vậy”
“Thường thức sao?” Gương mặt Bánh bao cay hồng.
““Hừ, không xem! Chúng ta lại chờ một giờ, nếu là người đàn ông này không có khả năng đưa người đẹp về, chúng †a phải tự hành động thôi”
Há Cảo nói mới vừa nói xong, đột nhiên xe rung động một chút Tam tiểu chỉ rõ ràng cảm thấy sống động.
Này vi diệu lại khó có thể miêu tả cảm giác, làm cho bọn họ trong đầu hiện lên một ít không thể miêu tả hình ảnh.
Lúc này xoay người qua, phát hiện hai anh mình không nhìn thấy thì tiến lên ôm lấy Bánh Bao và Màn Thầu: “Đi! Phá cửa về nhà ăn cơm đi! Đói bụng quát”
“Đi! Cơm khô đi”
Ba đứa bé tung ta tung tăng mà đi về phía lầu.
Xe bị bay hơi, đột nhiên chậm rãi sụp xuống dưới.
Vũ Vân Hân tựa vào bên trong lòng ngục của Mục Lâm Kiên, nhẹ nhàng thở ra, quả thực muốn hù chết cô, còn tưởng rằng bọn nhỏ thấy được.
“Anh không cần phải kích động đến như thế chứ?” Cô vô lực mà oán giận.
Mục Lâm Kiên giúp cô mặc từng chiếc áo vào, về phần vấn đề của cô anh cũng không có muốn trả lời, mà cô lại nói một câu, hôn một cái, làm cô không có lời nào để nói.
Khuôn mặt của Vũ Vân Hân ửng hồng, cho dù xuống xe cũng cảm thấy thân mình rất nóng.
Cô cảm thấy hối hận khi lúc trước đã nói một câu sinh mệnh với Mục Lâm Kiên: “Sao có thể xảy ra điều đó?” Câu nói đó.
Không nghĩ tới những ngày thương nhau đến nhanh như vậy, hơn nữa.
Mục Lâm Kiên đột nhiên xoay người lập tức bế cô lên trên: “Lần sau không nắm tay, tôi sẽ ôm em đi.”
“Tôi nắm tay! Tôi nắm!” Vũ Vân Hân thật sự sợ anh.
Hiện giờ bọn nhỏ đang ở đây, nhưng cô không nghĩ như vậy là trắng trợn và táo bạo.
Cô thoát ra khỏi cái ôm của anh, yên lặng mà nắm tay to dày của anh dắt vào bên trong.
Mục Lâm Kiên giống như đã bắt được thứ gì đó rất quý giá, nắm lấy rất chặt, không muốn buông lỏng ra.
“Các con yêu, các con nhìn xem ai đã trở về này” Lâm Kiên mới trải qua một ngày một đêm, nhìn thấy Vũ Vân Hân như thấy được ánh rạng đông ngày giải phóng.
Trên mặt anh còn có hai cái nốt ruồi đen chưa kịp lau, người toàn phấn còn đeo tạp đề, trên đầu gắn hai cái pi pi.
Đây là trai cường hoá trang thiếu nữ, Vũ Vân Hân vô tình bật cười: “Lâm Kiên, anh làm sao vậy?”
Anh cứng họng, còn không phải con trai nhà cô quá thông minh à? Vốn dĩ tối hôm qua tính toán theo chân bọn nhỏ chơi trò chơi, thua thì ngủ, kết quả bọn nhỏ thẳng một buổi tối, làm Lâm Kiên thất bại gấp bội.
Thậm chí ba đứa nhỏ cảm thấy thua không thú vị, còn bắt anh cosplay cả ngày, giao ước hiệp nghị mới chịu đi ngủ “Người đẹp!” Ba đứa bé vừa nhìn thấy đã chạy tới ôm Vũ Vân Hân, ôm thật thân thị “Người đẹp, sao trên người của mẹ lại có mùi của đàn ông thúi vậy?” Há Cảo đột nhiên tiến đến ngửi mùi hương trên người cô..