Mức độ thân thiết của hai người không giống như lúc mới quen, thuận thế Lăng tổng ôm eo cô gái, liền đi ra khỏi cửa.
Dáng vẻ một công tử nhà giàu, lại thêm chiếc xe thể thao đã thể hiện hoàn mỹ hình tượng người đàn ông đểu cáng.
Vũ Vân Hân đi vào thang máy, thở phào nhẹ nhõm.
Không hiểu tại sao, mỗi lần nhìn thấy Lăng tổng thì luôn cảm thấy con người này là lạ.
Vũ Vân Hân đưa tay ấn tầng mười ba, khi cửa thang máy.
sắp đóng lại, đột nhiên một bàn tay thon dài ấn vào cửa thang máy.
Thang máy cảm ứng chậm rãi mở cửa.
Vũ Thư Anh xuất hiện trước mặt cô.
Vẫn nghĩ chuyện vừa rồi, nên quên mất phải tránh đụng mặt với cô gái này.
‘Vũ Thư Anh tức giận nhíu mày, hung hăng nhìn chằm chằm cô, đi vào thang máy.
Lúc này cô và Vũ Thư Anh hai người như sắp bắt đầu cuộc.
chiến tranh không khói thuốc súng.
Cửa thang máy đóng lại, cảm xúc trong Vũ Thư Anh kìm nén không nổi, quay người lại túm áo Vũ Vân Hân rồi làm ầm ï: “Rõ ràng cô lừa tôi! Vốn dĩ cô chưa chết!”
Nghe được lời này liền giả vờ ngu ngơ.
Ai nói cô chưa chết thì là lười người sao?
Vũ Vân Hân rất bình tĩnh, một tay đẩy cánh tay của Vũ Thư Anh đang túm cổ áo mình ra: “Sao cô biết là tôi sắp chết rồi?
Nếu không phải vậy thì có lẽ cô thiêu chết tôi nhỉ?”
“Cô cũng lợi hại, muốn một mũi tên trúng hai con nhạn! Nói xem, sao cô muốn ta chết như vậy? Còn làm liên lụy người khác mất mạng”
Vũ Thư Anh khí thế trừng mắt, giống như cô ta ở trước mặt Vũ Vân Hân, như một vật thể trong suốt, dường như kế hoạch của cô ta và Ninh Uy đã bị cô biết được: “Tôi không biết cô đang nói gì”
“Vũ bộ trưởng, sở tác sở vi của cô thật khiến tôi vô cùng khó hiểu, tôi đến Mục Lâm cũng mới ba tháng mà thôi, tại sao ở đâu cô cũng nhằm vào tôi, chẳng lẽ nào tôi cướp gia sản của cô à? Hay là… Cướp người đàn ông của cô?”
Giọng điệu khó hiểu, lời trong lời, cô không nói thẳng ra.
Nhìn bộ dạng của Vũ Thư Anh biến sắc xanh vì tức giận, Vũ Vân Hân lại nói một câu oán hận nữa: “Ngày mai là thứ sáu, tôi nhớ không nhầm, lần trước cô nói là sẽ có một ngày tôi cút khỏi Tập đoàn Mục Lâm, làm sao bây giờ? Người ta sợ lắm đó!
Không được, bây giờ phải đi tìm ông chủ Mục Lâm Kiên nói chuyện, hóa ra bộ trưởng bộ nhân sự có thể tùy tiện khai trừ người khác đó, thật là lợi hại!”
Giọng điệu bỉ ổi, nói xong đưa tay ấn lên tầng cao nhất.
“Không! không có chuyện đó đâu ạ! Làm gì có quy định cứ hở ra là phải hẹn trước đấy! Vì tổ năm đặc biệt, cho nên sau này người của tổ năm đến đây đều không cần hẹn trước”
Vũ Thư Anh không phục: “Dựa vào cái gì? Tổ năm đâu có gì đặc biệt”
“Ha ha! Thật thẳng thắn, không cần hẹn trước! Bôi son trước.
đi, phải cho Mục tổng có một ấn tượng tốt” Vũ Vân Hân đắc ý cầm cây son ra, khéo léo bôi lên một lớp, nhìn bản thân trước cửa kính, bản thân xinh đẹp quay người lại nhìn về phía sau thấy Vũ Anh Vân tức giận đến nỗi cắn răng chịu đựng: “Xem ra không cần bao lâu, tổ năm chúng tôi sẽ có thể cùng bộ phận Thư kí các cô ngang tài ngang vế rồi!”
Từng câu từng câu châm chọc, nhất định phải làm cho Vũ Thư Anh tức chết cô mới vừa lòng.
Lục Tâm không giám trêu trọc, còn biết điều dẫn đường Vũ Vân Hân đi vào phòng làm việc của Mục Lâm Kiên..