chữ Rõ ràng sáng nay không có tên Lê Kiện, thế mà sau giờ tan tầm, cái tên Lê Kiện đã xuất hiện ở danh sách liệt kê.
Cho nên số người trúng tuyển vào vòng phỏng vấn có ba mươi người.
“Vũ Vân Hân!”
Vũ Vân Hân đang chuẩn bị tan tầm đi ra khỏi văn phòng thì bị Tiểu Thúy gọi lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Thúy cầm tờ công tác phỏng vấn đưa tới trước mặt cô: “Của cô này!”
Cuối cùng Vũ Vân Hân nhẹ nhàng thở ra về những gì cô lo lắng, tranh thủ thời gian nhắn tin cho Lê Thu: “Ngày mai cháu đi làm công tác phỏng vấn, ngoài ra chúc mừng Lê Kiện, anh ta đã thành công tiến vào vòng phỏng vấn, thật ra anh ta rất ưu tú, chẳng qua sơ yếu lý lịch viết không tốt nên mới bị sàng lọc xuống dưới, ngày mai phải làm cho anh ta biểu hiện thật tốt!”
Nhận được tin Lê Thu kích động không thôi, gọi cho cô một cuộc điện thoại: “Thật sự rất cám ơn cháu! Cháu đúng là đại quý nhân của cô, mọi việc làm trước đó đều đáng giá! Vũ Vân Hân, cháu rất giống mẹ cháu, làm người vô cùng tốt”
Giọng nói Lê Thu mang theo sự run rẩy, kích động đến nghẹn ngào, có thể nói kiếm được cho con trai một cái nghề đối với một người mẹ mà nói giống như giải quyết một sự kiện quan trọng trong cuộc đời vậy.
Chẳng qua Vũ Vân Hân cố hết sức mà thôi, còn ngày mai có nhận chức thành công hay không chỉ có thể dựa vào bản thân Lê Kiện.
“Cộc cộc cộc…”
Bãi đỗ xe vang lên tiếng giày cao gót lưu loát, tiếng bước.
chân chát chúa rất giống với tiếng bước chân trên đôi giày của Vũ Vân Hân.
‘Vũ Vân Hân theo bản năng thả chậm bước chân, vì có cảm giác tiếng bước chân kia theo sát cô.
Bất kể cô đi bên trái hay bên phải, đến khi cô đi đến trước xe của mình, đột nhiên tóc bị người nào đó hung hăng túm chặt.
“Ai đó?” Cơn đau đớn làm da đầu Vũ Vân Hân tê dại, toàn bộ ót bị túm lấy, hoàn toàn không nhìn thấy được người phía sau là ai?
Cô bị người đó cứng rắn kéo tới một góc hẻo lánh, giày cao gót trên chân đi không vững liền cởi ra.
Bộ dạng cô trông khá chật vật, vừa đi chân trần vừa bị người ta lôi đi.
“Tôi còn tưởng là ai, sao lại có thể giả trang giống tôi như đúc, hóa ra cô đúng là Vũ Vân Hân” Minh Hiểu đột nhiên đẩy cô lên vách tường.
Một giây không cẩn thận để trán đụng vào, trầy da sưng đỏ lên.
Vũ Vân Hân che trán lại, đưa mắt nhìn Minh Hiểu đang mặc váy trước mặt, đội tóc giả bởi vì xử lý không đúng, trông có vẻ hơi đột ngột.
Nghe được từ đụng hàng, giám đốc Minh liền bực mình, người phụ nữ này chẳng những đụng hàng quần áo, kiểu tóc, ngay cả trang điểm cũng đụng hàng, nói không phải cố ý thật sự chẳng ai tin, làm hại anh ta nhiều lần bị Vũ Vân Thư hiểu lầm anh ta là Vũ Vân Hân, thiếu chút nữa bị xe đâm chết.
“Cô đúng là yêu tinh hại người, đứng ở đâu là chỗ đó có chuyện, đúng là khốn kiếp!” Minh Hiểu dùng một tay túm chặt lấy cổ áo Vũ Vân Hân, lực cánh tay đủ để lôi Vũ Vân Hân lên từ trên sàn nhà: “Hôm nay ông đây không đánh cô một trận tôi thật con mẹ nó không hết hận”
Nói rồi vung tay lên..