Vũ Vân Hân kết thúc ngày làm việc hôm nay, tuy rằng rất mệt nhưng cũng thu hoạch được một chút.
Cô bước ra khỏi tập đoàn Vũ thị, chạy đến nhà vệ sinh công cộng gần đó tháo hết lớp đồ trên người xuống.
Đeo lớp da gần mười cân trên lưng, cô mệt chết mất.
Cơ thể béo ú bỗng biến thành một cơ thể nhỏ nhắn, mảnh mai.
Cả trán và cằm đều đầy mồ hôi.
Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
“Reng…
Mục Lâm Kiên gọi đến.
Vũ Vân Hân hắng giọng: “Có chuyện gì sao?”
“Chết trong nhà vệ sinh rồi hả?”
Tên này không thể nói lời dễ nghe hơn được hay sao!
Vũ Vân Hân im lặng, giọng nói của Mục Lâm Kiên truyền đến tai: “Một phút đồng hồ, đi ra đây! Nếu không tôi sẽ vào.”
Đây chính là nhà vệ sinh nữ!
Nếu anh ta đi vào, không phải là biến thái hay sao?
Thế nhưng hiện tại cô còn chưa thay xong quần áo, Vũ Vân Hân vội vàng đem cửa đóng lại thật chặt.
Dù sao Mục Lâm Kiên vốn kiêu ngạo, thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Vũ Vân Hân vội vội vàng vàng mặc quần áo lên.
Đối với hình ảnh bên ngoài, cô rất coi trọng, chỉ cần bước chân ra khỏi cửa, cô đều phải trang điểm đẹp đẽ.
Vì cô luôn cho rằng, không chừng trên đường lại ngẫu nhiên gặp được nam thần của đời minh.
Cho nên ngày nào cũng trang điểm xinh đẹp không hề lãng phí.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo to bằng một bàn tay, Vũ Vân Hân tiếp tục kẻ lông mày, kẻ mắt sắc nét, không hề loạn trong lúc gấp gáp.
Đôi mắt to tròn sinh động, mở ra nhắm lại chớp chớp vài cái, lại tô thêm son môi.
Hoàn hảo!
Về phần tóc, bởi vì vừa rồi đổ mồ hôi, tóc có hơi dầu, cô đành phải quấn hết lên thành một cái búi tóc.
Tạo hình vô cùng tươi mát đáng yêu, cô lấy điện thoại di động ra selfie một cái ở nhà vệ sinh.
Đẩy cửa ra, một cơ thể to lớn, mạnh mẽ chắn trước mặt cô.
Mục Lâm Kiên kiêu ngạo, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, giơ đồng hồ trên tay lên xem: “Mười lăm phút! Em bị táo bón à? Hay tiêu chảy!”
Không thể nói chuyện lịch sự hơn một chút được sao?
Vũ Vân Hân im lặng, nhìn dàn vệ sĩ xếp hàng sau lưng anh, chắc chắc đã thu xếp xong mọi chuyện.
“Anh Mục, anh cứ tự tiện đến nhà vệ sinh nữ thế này, anh không sợ truyền thông đưa tin anh là kẻ biến thái sao?”
“Gọi Lâm Kiên!”
Không hiểu sao anh cứ cố chấp cách xưng hô này.
Vũ Vân Hân đành phải gọi một tiếng: “Lâm Kiên”
Mục Lâm Kiên đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên.
Đôi mắt sâu hun hút nhìn chăm chằm vào cô, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở bộ quần áo cô đang cầm trên tay.
“Cả ngày hôm nay đi Vũ thị làm cái gì?”
“Không nói!”
Đi đến Vũ thị là nhiệm vụ quan trọng của cô, sao có thể để cho Mục Lâm Kiên nhúng tay vào được.
“Cô là Lê Thu?” Mục Lâm Kiên cau mày.
“Không phải anh bảo tôi đi học hỏi thêm kiến thức sao? Bà ấy là bạn của tôi, bị bệnh vài hôm nên tôi đến làm thay hộ th: “Xin nghỉ phép sao?”.