Ba đứa nhỏ mở thông báo từ trang web của tập đoàn Mục Lâm: “Lê Kiện không có trúng tuyển, chú đẹp trai là tên lừa đảo”
Lướt vài lần thông báo, thật sự không có tên của Lê Kiện.
Vũ Vân Hân không thể tin được, cầm điện thoại: “Làm sao.
có thể! Rõ ràng Lê Kiện biểu hiện rất tốt, mẹ còn nghe nói anh ta được đứng đầu danh sách mà”
Mấy người trúng tuyển chính là mấy người ngồi trong nhà ăn hôm trước.
“Reng…”
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Trên màn hình xuất hiện hai chữ Lê Thu, Vũ Vân Hân cảm thấy chột dạ.
Cô nhìn điện thoại một cách do dự, nhưng vẫn không bấm nghe máy “Đã bị người thay đổi rồi!” Ba đứa nhỏ suy đoán nói: “Hoặc là có một người nào đó giống mẹ, đã dùng đến quan hệ”
Vũ Vân Hân nhớ tới cuộc đối thoại trong nhà ăn.
Mỗi người đều quen biết với ban điều hành tập đoàn, còn có một người là cháu gái của Mục Lâm Kiên.
Cô từ chối điện thoại của Lê Thu, gọi cho Mục Lâm Kiên.
“Có viêc gì sao?”
Cuộc gọi luôn được kết nối ngay chỉ sau một giây bấm số.
Vũ Vân Hân hít một hơi thật sâu: “Chuyện của…”
Rõ ràng lúc cầm điện thoại lên, lòng đây căm phẫn, nhưng đến lúc thật sự phải đi đối chất với Mục Lâm Kiên, cô lại sợ rồi.
Nếu thật sự cô làm một cách đường đường chính chính, sao có thể biết được Lê đứng đầu danh sách? Chẳng lẽ lại bảo cô nghe lời truyền miệng.
Đối với việc liên quan đến danh sách tuyển dụng này, đây là tài liệu cơ mật của công ty, chưa công bố, theo lẽ thường cô sẽ không thể nào biết rõ.
“Nói!” Mục Lâm Kiên không kiên nhãn.
“Tôi muốn hỏi một chút” Vũ Vân Hân ấp úng, giọng nhỏ như muỗi: ‘À… Tại sao Lê Kiện không trúng tuyển vào công ty?”
Giọng nói như bị bỏ quên, lơ lửng trong không khí, đầu bên kia điện thoại hoàn toàn im lặng Cô là ai?
Chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty mà thôi, ở trước mặt Mục Lâm Kiên, ngay cả tư cách gặp anh đều không có.
Hiện tại rõ ràng đang hỏi anh trực tiếp về chuyện tuyển dụng, căn bản cũng không coi anh là chủ tịch.
“Tôi biết, tôi hỏi như vậy là không đúng, cũng không có quy củ! Chỉ là tôi cảm thấy Lê Kiện biểu hiện rất tốt, rất thích hợp.
với công ty của chúng ta, vì vậy…”
Vũ Vân Hân càng nói càng cảm thấy bản thân đang tự vi phạm đạo đức nghề nghiệp của mình.
Trước đây cô hận nhất chính là việc này!
Hiện tại cô cũng vì lợi ích mà dựa vào quan hệ.
“Không có chuyện khác?” Giọng Mục Lâm Kiên lạnh nhạt.
Câu trả lời của anh giống như một lời từ chối khéo léo.
Vũ Vân Hân không tiếp tục hỏi, yên lặng trả l “Tút tút tút…
Vũ Vân Hân ngồi yên tĩnh ở đó, hồi tưởng về mấy ngày qua.
Trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh về những chuyện đã phát sinh với Mục Lâm Kiên, là cô đã quá mơ mộng hão huyền hay đã quá cởi mở?
Hoặc là cô quá ngây thơ, luôn cho rằng đi theo người đàn ông này, nói không chừng anh ta sẽ thật sự giúp mình một tay!
Ai ngờ đến, cuối cùng cũng chẳng quan trọng với anh ta bằng bất cứ chuyện gì khác..