Vũ Thư Anh vội vàng chuyển video giám sát đến bãi đỗ xe, nhìn thấy chiếc xe mau trắng của Vũ Vân Hân lái vào ga ra riêng của Mục Lâm Kiên Bởi vì người ngoài không thể xem được camera giám sát trong ga ra của Mục Lâm Kiên.
Vũ Thư Anh chỉ có thể nhìn chằm chằm cửa ga ra.
Sau một phút đồng hồ, Vũ Vân Hân thật sự đi ra từ trong ga ra của Mục Lâm Kiên.
“Tại sao cô ta lại được phép vào ga ra của chủ tịch? Chẳng lẽ tin đồn lại là thật?” Thư ký nghi ngờ.
“Tin đồn gì?” Vũ Thư Anh không cam lòng, nắm chặt con chuột bàn phím.
“Nghe nói Vũ Vân Hân và chủ tịch đã quen nhau từ rất sớm, vì vậy bọn họ giống như…”
Thư ký không dám nói nốt vì sợ Vũ Thư Anh.
“Như cái gì?” Vũ Thư Anh tức giận.
“Tình nhân!”
“Nói đùa gì vậy, bệnh tâm thần! Ai nói vậy?”
Thư ký cẩn thận từng li từng tí nói: “Hoàng Hà ở tổ năi Hoàng Hà là người duy nhất trong công ty khá thân thiết với Vũ Vân Hân, cho nên cô ta nói về chuyện của Vũ Vân Hân, phần lớn mọi người đều tin tưởng.
“Hoàng Hà?” Vũ Thư Anh tức giận, vứt con chuột xuống bàn, quay người đi đến tầng mười ba.
Chỉ là thang máy vừa dừng ở tầng mười ba, không biết có phải do mạch điện không ổn định không, đèn của cả dãy hành lang cứ bật rồi tắt.
Thang máy mở cửa ra, có thể nhìn thấy một hành lang hình chữ U sâu hun hút, lạnh lẽo.
Một ngọn gió thổi đến, khiến Vũ Vân Hân nổi hết da gà da vịt.
Cô ta do dự trước cửa thang máy, không dám bước ra một bước, bởi vì cô ta đang chột dạ.
Cô ta luôn cảm thấy từ sau khi Ninh Uy chết, tầng này càng ngày càng lạnh lẽo.
Cô ta hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ phải bấm thang máy đi lên tầng cao nhất.
Thang máy giống như không hoạt động, đứng yên tại đó, vẫn không nhúc nhích.
“Trưởng phòng Vũ, tại sao cô lại có đủ can đảm để đến †ầng mười ba của chúng tôi vậy?” Vũ Vân Hân đúng lúc bước ra từ thang máy bên cạnh.
Vũ Thư Anh lạnh lùng không để ý đến, chỉ liên tục ấn nút lên tầng cao nhất, thang máy vẫn không hoạt động.
“Cô đừng ở đây nói bậy bạ nữa” Cô ta đang rất sợ hãi, cả người run lên, Vũ Vân Hân còn dám nói bừa bãi.
Vũ Vân Hân không sợ, ngẩng mặt lên một cách kiêu ngạo, đối mặt với loại phụ nữ này, cô chưa bao giờ khách sáo: “Cô sợ rồi sao? Nếu không cô thử quay ra đằng sau nhìn xem có ai không?”
Khuôn mặt đang nhếch môi của Vũ Vân Hân làm cho Vũ Thư Ảnh sợ hãi, lông tơ dựng thẳng đứng, lập tức quay lại.
Không có một bóng người!
“Cô lừa tôi!”
Vũ Vân Hân nhìn Vũ Thư Anh như nhìn một kẻ đần: “Ha ha!
Tôi nói cái gì cô cũng tin được sao, đồ ngu!”
Cô xoay người, lướt qua Vũ Thư Anh đi đến hành lang bên cạnh.
“Cô!” Vũ Thư Anh rất tức giận, nhưng cô ta không dám đứng một mình ở đó, chạy thật nhanh đến thang máy còn lại.
Vũ Vân Hân trở lại văn phòng, đi đến trước mặt Hoàng Hà: “Cô nói đúng rồi! Cô ta đến rồi! Xem ra chuyện cô nói tôi quen Mục Lâm Kiên đã khiến cho Vũ Thư Anh đố ky rồi.
Chẳng qua…”
Hoàng Hà kinh ngạc che miệng: “Chẳng qua cái gì?”
“Cô ta không dám đến tính sổ với cô đâu! Không có chuyện gì thì đừng đi lung tung, ở lại tầng mười ba, những chuyện khác giao cho tôi! Tóm lại là cảm ơn cô, tháng này cô.
sẽ nhận được mười vạn tệ.”
Vũ Vân Hân hiện tại chỉ có thể tin tưởng cô gái Hoàng Hà thấy tiền là sáng mắt này thôi.
“Reng…”
Chuông điện thoại vang lên.
“Là Lăng tổng gọi đến” Hoàng Hà nhắc nhở.
“Gọi đến làm cái gì?”
“Bọn họ nói là Lăng tổng không sống được bao lâu nữa!”.