Tiếng trẻ con trong điện thoại sao lại giống ba đứa con hoang như vậy chứ?
Vũ Thư Anh nhìn lại điện thoại, đúng là điện thoại của ông cụ Mục.
Cô ta tự thuyết phục mình rằng chắc chắn mình đã nghe nhầm rồi.
Ba đứa con hoang đó làm sao mà lại quen biết được với một nhân vật lớn như ông cụ Mục được chứ, chắc là do tối qua ngủ không ngon nên đã nghe nhầm.
Mười lăm phút sau, một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa công ty.
Ông cụ Mục đến khiến cho tất cả nhân viên trong công ty vô cùng căng thẳng.
Tất cả mọi người lễ phép xếp hàng thẳng tắp, chào đón sự xuất hiện của ông cụ Mục.
“Chủ tịch Mục, ông cụ đến rồi!” Mục Lâm Kiên lạnh lùng đặt máy tính bảng xuống, nhìn vào màn hình giám sát.
Hàng chục vệ sĩ nghiêm trang đi từ cửa vào, đứng ở hai bên lối vào.
Trợ lý cung kính mở cửa xe.
Dáng người uy nghiêm, hiển hách của ông cụ Mục bước từ trên xe xuống, tuy chân đi lại bất tiện, phải có người dìu đỡ nhưng cũng không làm giảm đi uy lực vốn có của ông.
Khu vực đại sảnh vang lên tiếng chào cung kính: “Xin chào ông cụ Mục!” Ba đứa bé trong xe lần đầu tiên nhìn thấy một khung cảnh ấn tượng như vậy.
“Ông cụ, ông lợi hại quá nha!” Khuôn mặt bọn trẻ tràn ngập sự ngưỡng mộ, bọn trẻ ngay lập tức đã trở thành người hâm mộ của ông cụ Mục: Ngay lập tức, bọn trẻ đã có một ý tưởng tuyệt vời.
Mục Lâm Kiên chẳng tính là gì cả, gừng phải già mới cay.
Thay vì qua lại với chú đẹp trai, thì quen biết với bố của chú ấy sẽ tốt hơn.
Suy cho cùng, bố của chú ấy cũng vẫn là bố của chú ấy.
Khóe miệng bọn trẻ cong lên gian xảo, nhìn qua nhau đều nhận thấy sự đồng tình của đối phương.
“Xuống nhanh lên nào các cháu” Ông cụ Mục nhiệt tình vây tay về phía bọn trẻ.
Vũ Thư Anh đang đứng chào đón ngay cửa, tò mò nhìn vào trong xe: “Ông cụ Mục, hôm nay ông đưa khách quý đến ạ?
Cái giọng nói quen thuộc này, có hóa thành tro thì ba đứa trẻ vẫn có thể nhận ra.
Bánh Bao nhìn qua cửa kính xe: “Anh em, chúng ta phải xuống xe thật hiên ngang, để cho Vũ Thư Anh phải xấu mặt mới được” Nghe đến Vũ Thư Anh, hai đứa trẻ còn lại nhanh chóng ưỡn ngực, kiêu ngạo chỉnh sửa lại cổ áo.
Cái phong thái cao quý đó, không đứa trẻ nào có thể thay thế được.
Bọn trẻ kiêu ngạo bước xuống xe dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, như những tiểu hoàng tử cao quý.
Sự xuất hiện của ba đứa bé khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc đến ngẩn ra.
Bao gồm cả Mục Lâm Kiên đang ở trên lầu.
Lục Tâm chỉ thiếu muốn dán vô màn hình, dụi dụi mắt để biết là mình không nhìn nhầm: “Bọn trẻ tại sao lại đến đây?” Anh ta biết là bọn trẻ quen với ông cụ Mục, nhưng không biết là mối quan hệ lại tốt đến mức này, rất giống như là ông với cháu.
“Đừng sợ, ông sẽ bảo vệ các cháu.
Vũ Thư Anh!” Ông cụ Mục nghiêm khắc gọi: “Cô phải tiếp đón bọn trẻ như khách quý đấy” “Khách quý!”
Cô ta không thể nào mất đi công việc này, càng không thể chọc giận ông cụ Mục.
Vũ Thư Anh vội vàng bày ra dáng vẻ cung kính: “Các bạn nhỏ đáng yêu, chúng tôi đã chuẩn bị cho các cháu rất nhiều đồ ăn ngon, nghe nói các cháu chưa ăn cơm, hay là cô đưa các cháu đi ăn cơm nhé.” “Nói chuyện bình thường chút đi, cũng đã là gái già rồi mà còn nói chuyện như vậy, nghe buồn nôn lắm” Bánh Bao lẩm bẩm chê bai..