Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu qua cửa kính ô tô sáng đến chói mắt.
Vũ Vân Hân lái xe đến bãi đỗ xe của công ty, vài anh em của phòng nhân sự đang đứng ở khoảng trống của bãi đỗ xe.
Chỉ thấy bọn họ từ bên hông rút ra một cái thẻ đỏ đặt ở vị trí đỗ xe khác để chiếm chỗ rồi rời đi.
“Xin hỏi vị trí này có thể đỗ không?” Vũ Vân Hân hạ cửa số xe xuống hỏi.
“Là của trưởng phòng! Cô tốt nhất tìm nơi khác đi! Cô ấy khoảng một phút nữa là tới rồi” Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng còi xe từ cổng lớn.
Vũ Vân Hân ngoảnh mặt nhìn về phía cửa cổng, thân xe quen thuộc, làm cho cô có ý nghĩ vượt lên trước một bước.
Cô khởi động xe cố ý ngắm vị trí đỗ xe kia, trực tiếp đi vào.
Phía sau Vũ Thư Anh vừa lái xe qua đây thấy thế liền tức giận, liền hướng xe Vũ Vân Hân bấm còi xe kêu inh ỏi.
Vũ Vân Hân bĩu môi, rút chìa khoá xe, cao ngạo bước ra khỏi xe.
Đi đến trước mặt Vũ Thư Anh cũng cô ta chào hỏi: “Trưởng phòng, chào buổi sáng nhé!” “Đem cái xe quen của cô ra” Vũ Thư Anh tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Xe quen của tôi? Nói sao thì cũng là 30 tỷ, xe cô hình như chỉ có 15 tỷ thôi mà” Vũ Vân Hân nói một câu chí mạng.
Quả thực xe của Vũ Thư Anh có giá rẻ hơn xe của Vũ Vân Hân.
“Đã làm con gái của kẻ thứ ba mà lại chẳng được lợi gì, đã thế còn lái xe mấy trăm nghìn, vậy làm kẻ thứ ba có ý nghĩ gì chứ?” Vũ Vân Hân cố ý khiêu khích.
“Cô! Vũ Vân Hân, cô đợi đó cho tôi” Vũ Thư Anh tức ngoài không thể phản kích chỉ có thể bấm còi inh ỏi.
“Là cô đợi đấy, bởi vì tôi không có ý định làm Quản lý dự án đầu, tôi sẽ làm thư ký! Tôi cũng không được thăng chức nữa, dự định thuyên chuyển, dùng chức vụ tổ trường đổi thành chức vụ một thư ký nhỏ, có lẽ là có thể đi! Trưởng phòng nhân sự thân yêu của tôi”
“Cô nói cái gì?”
“Dù sao hệ thống thăng chức cũng không để tôi vào vậy tôi sẽ điều chỉnh hệ thống! Không thể ngờ, tuỳ tiện bấm hai cái, tôi có thể đăng nhập thành công rồi! Tôi nghĩ mỗi ngày nhìn thấy xúc cảm của Tổng giám đốc Mục, cảm nhận được Tổng giám đốc Mục chú ý tới, nói không chừng tôi liền chim sẻ biến thành phượng hoàng, đem anh ấy dẫm đạp dưới chân đó”
“Cô! Vũ Vân Hân!”
Vũ Thư Anh tức giận bước xuống xe: “Tôi cảnh cáo cô, Mục Lâm Kiên là người của tôi! Cô đừng mơ gây sự chú ý với anh ấy!”
“Đủ man?” Dựa lại gần Vũ Vân Hân, Mục Lâm Kiên dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Khí thế bức người làm cho Vũ Vân Hân âm thầm cúi thấp đầu.
Đôi dày da bóng loáng lọt vào tầm mắt cô, đỉnh đầu vọng lại giọng nói lạnh lẽo và trầm thấp của anh: “Nhiều tiền?”
Câu từ có lực, mỗi một câu đều mang ý chất vấn.
Vũ Vân Hân lúng túng gật đầu.
“Hình mẫu lý tưởng?”.
Mục Lâm Kiên lại gần, mũi giày chạm vào mũi giày cao gót đỏ của cô.
Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi làm cho Vũ Thư Anh đố kỵ.
.