“Chủ tịch Mục!” Vũ Thư Anh không nhìn sang: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi vẫn có công việc cần xử lý”.
Cô ta dùng sức kéo mạnh Vũ Vân Hân về phía mình cố gắng tách hai người họ ra.
Chỉ đáng tiếc khi chiếc cúc áo của Vũ Vân Hân lại vô tình móc vào cúc áo của Mục Lâm Kiên, hai chiếc cúc áo cài chặt vào nhau giống như có chủ ý.
Vũ Vân Hân bị chiếc cúc áo chắc chắn kéo trở lại, vừa vặn đụng phải cánh tay của Mục Lâm Kiên.
Mục Lâm Kiên nhân cơ hội này cúi đầu xuống nhân lúc cô đang bối rồi hôn lên trán cô.
Giống như chuồn chuồn thấp nước, Vũ Thư Anh không kịp nhìn rõ.
Vũ Vân Hân hai má đỏ bừng.
Xúc cảm quen thuộc kia, không có ai có thể hiểu rõ hơn cô.
Mục Lâm Kiên địa bàn tay to ty rộng của mình qua nắm lấy tay của Vũ Vân Hân.
Bàn tay giá lạnh được bao bọc trong hơi ấm của anh.
Hàng động có thể bị người ta phát hiện bất cứ lúc nào, quả thật là quá kích thích.
Vũ Thư Anh nóng lòng giúp Vũ Vân Hân mở cúc áo mà bên kia Mục Lâm Kiên đã nhân cơ hội thu hẹp khoảng cách giữa anh và Vũ Vân Hân.
“Mở được cúc áo rồi” Vũ Thư Anh cuối cùng cũng mở được 2 chiếc cúc áo.
Vũ Vân Hân buông tay Mục Lâm Kiên ra, giả vờ quay mặt đi như không có chuyện gì: “Chúng ta đi thôi!”
Dáng vẻ vội vàng rời đi khiến cho Mục Lâm Kiên nhếch môi cười nhạt.
Tây của anh vẫn còn lưu lại hơi ẩm của cô.
Không muốn công khai vậy thì cũng có chút kích thích.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng đứng đó, xoay người đi đến thang máy liên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, thách thức của Vũ Vân Hân đang đi vào thang máy bên cạnh.
Đôi mắt nhìn chằm chằm trông vô cùng cấm dục.
Vũ Thư Anh bị đôi mắt lạnh lùng mạnh mẽ của anh làm cho sững sờ lầm tưởng cho rằng Mục Lâm Kiên đang nhìn mình.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Mục Lâm Kiên lạnh lùng quay người: “Người phụ nữa kia báo danh bên bộ phận thư ký chưa?”
“Chưa ạ!”
Lục Tâm xem cả buổi sáng vẫn như cũ không thấy tin tức của Vũ Vân Hân.
Người phụ nữ này đúng là càng ngày càng không có tiền đồ.
Thang máy dừng ở tầng 4.
fi“Cô không thể đến bộ phận thư ký, cô dám đến đó tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”.
Vũ Thư Anh hằn học để lại câu này liền đi ra ngoài.
Trong thang máy Vũ Vân Hân cầm lấy điện thoại, vốn dĩ cô cũng không muốn đến bộ phận thư ký, chỉ là có người nóng lòng, e là việc gì cũng có thể làm được.
Vũ Vân Hân chuẩn bị xong tư liệu của mình trực tiếp gửi đi.
.
Phòng nhân sự đã nhận được đơn chuyển việc trong thời gian sớm nhất của Vũ Hân Vân.
“Khốn kiếp! Người đàn bà đề tiện!” Vũ Thư Anh căn bản không có tư cách ngăn cản, cô ta muốn đánh lén nhưng quyền hạn hạn chế.
“Có!”
“Sợ gì chứ? Không phải cô nói Mục Lâm Kiên là người của cô sao? Cô lợi dụng chuyện này kiểm tra thử xem Mục Lâm Kiên rốt cuộc có yêu cô không?”
Vũ Thư Anh nắm chặt tay, nghiến răng nói: “Tôi lập tức tiêu huỷ danh sách đen kia, cô cũng lập tức tiêu huỷ tài liệu đó cho tôi”
Cô ta không có đủ dũng khí đi thăm dò Mục Lâm Kiên, cô ta chỉ có thể chắc rằng mỗi việc cô ta làm đều không thành.
.