Vũ Vân Hân không những đi mà còn chạy, dùng tốc độ nhanh nhất để đi vào nhà, sau đó nhanh chóng khóa trái cửa lại.
Ba đứa nhỏ thấy cô thở dốc chạy vào thì lên tiếng hỏi: "Mẹ, mẹ bị sao thế?" "Lê Thu! Lê Thu đang ở bên ngoài!"
"Bọn con biết mà!"
Ba đứa nhỏ đã chuẩn bị từ lâu rồi, mặc áo chống đạn vào, hơn nữa còn đội cả mũ bảo hiểm, trên tay là một cây gậy sắt to đùng, dáng vẻ như muốn nói mình có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
"Thế tại sao vừa nãy ba đứa không nói cho mẹ biết?"
"Mẹ chạy nhanh như thế, bọn con còn chưa nói xong thì mẹ đã bỏ chạy mất rồi" Ba đứa trẻ lắc lắc đầu lên tiếng.
"Ai mua cho ba đứa đầy đủ trang bị như thế này thế?" Vũ Vân Hân nhìn thấy bên cạnh còn có một bộ áo giáp.
"Anh đẹp trai đấy ạ" Ba đứa nhỏ chỉ về phía người đang ngồi ở phía kia: "Cháu ấy bảo bọn con phải tự bảo vệ bản thân thật tốt." ".." Vũ Vân Hân cũng không nói gì chỉ đưa tay sờ một cái: "Chất lượng cũng tốt thật đấy" "Không có phần của mẹ đâu, thế nhưng mẹ có thể bảo chủ Mục Lâm Kiên đưa cho mẹ
Nghe thấy ba chữ Mục Lâm Kiên, Vũ Vân Hân vội vàng chạy vào bếp.
Còn nữa tiếng nữa là tới tám giờ, cô dùng tốc độ nhanh nhất bắt tay vào nấu cơm.
Lúc ba đứa trẻ đang đứng trước cửa mân mê đồ bảo hộ của mình thì nghe thấy phòng bếp truyền tới mùi thơm vì thể nhanh chóng đi tới: "Mẹ, mẹ đang nấu cơm cho bọn con đấy sao?"
"Nếu không thì sao chứ?"
"Bọn con ăn no rồi!"
"Mę biết."
"Vậy sao mẹ còn làm?" Vừa nói xong, ba đứa bé lại nhanh trí đoán ra: "Mẹ làm cho người đàn ông kia ăn đúng không? Hừ!"
Vũ Vân Hân sửng sốt một chút.
Chuyện này...!
"Mẹ chỉ làm bữa sáng và bữa trưa cho bọn con, chưa từng làm một bữa cơm tối nào! Mẹ chưa từng nấu một bữa cơm tối nào cho con trai của mình thể mà lại nấu cho người đàn ông kia!"
Đột nhiên nhận được lời khiển trách của con trai mình, cô cảm thấy có chút chột dạ: "Không phải mấy đứa đã ăn cơm rồi sao?"
"Đầu bếp của nhà chúng ta không phải đầu bếp của người đàn ông kia sao?"
"..." Thật sự đúng là như thế, bị nói trúng tim đen cô cũng không có cách để cãi lại.
"Mẹ nói xem người đàn ông tên Mục Lâm Kiên quan trọng hay ba đứa con quan trọng?" "Đương nhiên là ba đứa rồi."
Ba đứa nhỏ buồn bã thở dài: "Phụ nữ đúng là nói một đồng nhưng lại làm một nẻo, không thật lòng gì cả! Bọn con thừa biết!"
Ba đứa nhỏ khó chịu đứng sau lưng Vũ Vân Hân.
"Hôm nay tổng giám đốc Mục có làm giúp mẹ một chuyện vì thế mà phải trả công cho chú ấy"
"Bọn con không muốn nghe" Mấy đứa nhỏ đưa tay che tại mình lại, giống như một cô bạn gái khó chiều.
Vũ Vân Hân thật sự thua ba đứa nhóc này, cô khóc không ra nước mắt.
"Mẹ làm nhiều món như thế, đúng là rất quan tâm đến người đàn ông kia! Hừ!" Bọn nhóc tức giận nhanh chóng bỏ về phòng khách.
Bánh Bao và Màn Thầu quay sang nháy mắt với Sủi Cảo.
Chỉ thấy Sủi Cáo lấy một chiếc mỏ hàng bên trong hộp đựng dụng cụ, sau đó nhắm thẳng vào vị trí khóa cửa rồi bắt đầu hành động.
Khóa cửa nhanh chóng bị nhiệt độ cao làm cho nóng chảy ra, không có cách nào mở ra được.
Ba đứa nhỏ hài lòng gật đầu một cái, sau đó mở một chai nước ngọt ra bắt đầu mở tiệc ăn mừng: "Chúc Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân sớm chia tay"
Âm thanh vui sướng này nhanh chóng lọt vào tại Vũ Vân Hân.
Đúng là không có cách nào để xử lý đám nhóc này.
Thời gian cũng không còn sớm, cô nhanh chóng lấy món gà nướng trong lò ra đặt lên bàn.
Cũng không có nhiều món lắm, chỉ có một món mặn, một món rau và một chén canh mà thôi.
Thế nhưng dựa vào tay nghề của Vụ Vận Hân thì cũng có thể nói là vô cùng tuyệt vời.
Sau khi bày thức ăn lên bàn, ba đứa nhỏ nhanh chóng cầm chén đũa tới, sau đó nhanh chóng ngồi xuống: "Mẹ ơi mau tới đây, mau tới uống nước ngọt này!"
Bánh Bao nhanh chóng rót nước ngọt vào ly cho Vũ Vân Hân.
Ngoài ra mấy đứa nhỏ còn thuận tay cầm lấy mấy cái chân gà nướng."
Chờ chút! Mẹ đã cho phép mấy
.