Tại sao bị hàn chảy rồi mà bây giờ lại có thể mở được? Ba đứa trẻ nghi ngờ nhanh chân đi về phía huyền quan.
Bọn trẻ thật sự nhìn thấy Mục Lâm Kiên đang đi về phía cửa, ăn mặc thoải mái và bình thường, không có bất kỳ trở ngại nào, giống như vừa rồi Há Cảo chưa hàn lại vậy.
Ba đứa bé nhíu mày nhìn Mục Lâm Kiên, đại ma vương lại đến tìm Búp Bê của bọn chúng rồi.
Có gọi cũng không đánh, chạy nhanh đến trước bàn ăn, cầm đũa và chén nhỏ lên, gắp hết đùi gà và cánh gà nướng bỏ vào chén của mình.
"Mấy đứa bỏ hết đùi gà và cánh gà về chỗ cũ mau” Vũ Vân Hân tức giận lớn tiếng.
Ba đứa bé tức giận cắn xé, không thể để cho Mục Lâm Kiên ăn miếng thứ nhất được.
Bởi vì trước kia khi ăn cái gì nhất định sẽ để miệng đầu tiên cho Vũ Vân Hân, bây giờ lại có thêm một người.
Bọn chúng biết cho dù có cho Vũ Vân Hân thì chắc chắn cô cũng sẽ đưa cho Mục Lâm Kiên.
"Mấy đứa nhỏ đói! Cho nên mới ăn trước!" Vũ Vân Hân giải thích với Mục Lâm Kiên.
"Không phải đã ăn rồi à?" Mục Lâm Kiên cau mày.
Rõ ràng giao cho Lục Tâm nhiệm vụ là dẫn ba đứa bé này đi dạo rồi mà, sao bọn chúng vẫn còn ở đây?
"Reng reng reng..."
Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, Mục Lâm Kiên liếc nhìn điện thoại di động: "Tổng giám đốc Mục, cánh cửa đó hình như bị ba đưa bé hàn lại rồi.
Cho nên tôi bảo nhân viên chuyên nghiệp giúp anh mở khóa.
Vì tốn quá nhiều thời gian cho nên chưa kịp dẫn mấy đứa nhóc đi được, thật sự xin lỗi."
Thảo nào khi anh bước vào thì ngửi thấy một mùi lạ.
Mục Lâm Kiên ngồi xuống, đó là khoảng cách gần Vũ Vân Hân nhất.
Ba đứa bé lập tức ôm chén nhỏ đi tới, còn kéo băng ghế nhỏ qua chen giữa bọn họ.
Nếu như là một đứa bé thì khoảng cách giữa hai người cũng sẽ không quá xa, nhưng là bây giờ là ba đứa bé...!
Sự chênh lệch khoảng cách này khiến cho Mục Lâm Kiên không vui, anh cau mày.
"Búp Bê, da gà này ngon nhất" Ba đứa bé thay phiên gắp thức ăn cho Vũ Vân Hân, hoàn toàn không nhìn thấy Mục Lâm Kiên.
Anh nhìn bốn mẹ con bọn họ vui vẻ hòa thuận thì cảm thấy cô đơn buồn tẻ, cơm cũng ăn không ngon.
"Lâm Kiên, anh ăn đi! Đây là món gà nướng ngon nhất của tôi, anh thử một chút" Dù sao người nào đến đây cũng là khách nên không thể đối xử tệ bạc,Vũ Vân Hân tiếp đãi nồng hậu.
Cô gắp một miếng gà bỏ vào chén Mục Lâm Kiên.
Há Cảo ngồi ở một bên thuận tay gắp lên: "Cháu biết tổng giám đốc Mục là người đàn ông cao quý nên không ăn loại thịt gà giá rẻ này"
Vừa nói vừa lấy thịt gà nhét vào trong miệng.
Vũ Vân Hân trừng mắt nhìn Há Cảo, không được vô lễ.
"Ăn cái này ngon hơn! Cho chú đó!" Màn Thầu gắp lên một cái phao câu gà bỏ vào chén Mục Lâm Kiên.
Vũ Vân Hân sưng mắt nhìn theo, là đứa trẻ này là quá nhỏ không hiểu chuyện hay là đang cố ý?
Phao câu gà là thứ Màn Thầu thích ăn nhất, nhưng bé lại cho người khác, có một cảm giác không lễ phép không thể giải thích được.
Mục Lâm Kiên nhìn miếng phao câu gà vàng ươm trong chén, anh gắp lên thả vào trong miệng.
Không có một chút ghét bỏ, tất cả mọi người đều sững sờ.
Khẩu vị của anh và khẩu vị của Màn Thầu thật giống nhau như đúc.
Trong một cái con gà phần thích nhất chính là ăn phao câu gà, nhất là phao câu đã nướng qua, thơm và ngậy, béo nhưng không ngấy, mang theo cảm giác có một chút thịt gà mềm.
Nhai kỹ thì lại thấy mùi khét thơm nhẹ, cùng với sự béo ngậy cứ nhảy trong miệng, đúng là mỹ vị nhân gian.
"Tổng giám đốc Mục, chú cũng ăn phao câu hả?" Màn Thầu ngạc nhiên, giống như tìm được người đồng đạo.
Trước đây cậu bị cười nhạo vì ăn uống như vậy, bây giờ không ngờ boss lớn cũng ăn đồ ăn này, sau này lớn lên Màn Thầu rằng mình mình sẽ là boss lớn.
"Cũng được." Mục Lâm Kiên hài lòng gật đầu một cái.
Đợi tới lúc anh quay lại thì cả mâm gà nướng chỉ còn lại một cái đĩa trống trơn.
Người tốt chỉ ném cho anh một miếng, còn phần khác thì chia đều cho bốn mẹ con.
Từ góc nhìn của một người không có địa vị ở đây, Mục Lâm Kiên có cảm giác cô đơn khó hiểu.
.
"Tổng giám đốc Mục, anh còn ăn chưa no sao?" Vũ Vân Hân ợ một cái.
Thật ra thì Vũ Vân Hân và các con chỉ cần năm phút đồng hồ để ăn cơm.
Dẫu sao nhiều người cũng ăn rất nhanh.
Cô đã quán triệt tư tưởng này với ba đứa bé từ nhỏ, ăn cơm mà không tích cực, thì làm việc gì mới tích cực.
Chỉ cần nghĩ đến, ăn cơm chậm thì sẽ không kiếm được tiền tiền.
Thời gian chính là sinh mạng, cho nên ăn cơm nhanh chóng cũng tương đương với việc tiết kiệm được biết bao nhiêu thời gian.
"Búp Bê ơi, theo như lời gì nó thì chú ấy là kẻ ngốc! Ăn cơm cũng chậm như vậy, chẳng trách cả ngày ăn không đủ no" Há Cảo còn nhỏ, nói chuyện không biết kiêng kị, chỉ vào gương mặt tuấn tú của Mục Lâm Kiên mà than thở..