Bánh Bao để máy tính bảng xuống, chú ý Há Cảo đã dựa sát bên mình, bàn chân nhỏ đang run rẩy.
“Há Cảo, đừng sợ! Đập cửa không nhìn, được không?” Há Cảo lúng túng rụt chân ngắn về: “Tại sao Búp Bê vẫn chưa quay về?”
Rất nhanh đã đến một giờ sáng.
Cậu không nói, Bánh Bao cũng không chú ý đã trễ như vậy rồi.
“Có thể là có có chuyện gì xảy ra không? Cũng không gọi một cuộc điện thoại nào?
Nói như vậy, hai đứa bé liền thấy sốt ruột.
Dưới lầu, đầu bếp không hề rời đi, đang báo cáo cho Mục Lâm Kiêu: “Tổng giám đốc Mục, bây giờ cô Vũ đi làm móng tay vẫn chưa về”
Rõ ràng là đang nói dối.
Mục Lâm Kiển lập tức phái người đến lục soát.
Mấy người đầu bếp đi đến trước mặt Bánh Bao và Há Cảo: “Bé con dễ thương, vì an toàn của Búp bê nhà các em, xin các em Ỗnói thật là cô ấy đã đi đầu cho bọn anh biết
Há Cảo kéo kéo góc áo của Bánh Bao, lui một vạn bước rồi nói cũng chỉ có Mục Lâm Kiên có thể giúp các cậu.
Nhưng Mục Lâm Kiên là con trai của ông Mục.
“Ầm ầm ầm!”.
Lúc này, cửa phòng bị gõ.
“Ai đổi khóa cửa nhà tôi rồi?” Vũ Vân Hân mở một hồi lâu vẫn không mở được cửa.
“Có phải nhà chúng ta bị phong tỏa không?” Màn Thầu lớn đến từng này nhưng đây là lần đầu tiên bị mấy chú cảnh sát thẩm vấn, trận chiến kia làm cậu sợ đến choáng váng.
“Không thể nào! Vụ án còn chưa điều tra ra, phong tỏa nhà chúng ta làm gì?
Thật ra thì trong tay mọi người chỉ có đoạn video kia, có thể có rất nhiều loại tình huống nên chứng cứ không đủ, vậy nên sau đó mới cho hỗ trợ điều tra ra ngoài.
Bánh Bao mở cửa, nhìn thấy Vũ Vân Hân đã mấy giờ không gặp thì bật khóc nức nở.
Cậu hoảng sợ cả một buổi tối, mặc dù không hề khóc nhưng cậu vẫn còn là con nít.
Chỉ có trước mặt người thân thiết nhất mới thể hiện mặt mềm yếu nhất của mình.
"Sao vậy?” Vũ Vân Hân đau lòng ôm cậu.
“Lê thu tới! Thật đáng sợ! Bà ta còn thả chuột vào nhà chúng ta”.
Vũ Vân Hân vội vàng chạy vào trong phòng, nhìn thấy mấy người đầu bếp kia mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần lo lắng đầu cô Vũ.
Chúng tôi đều ở dưới lầu, sau này là lầu trên lầu dưới, cần gì có thể tới tìm chúng tôi bất cứ lúc nào”
Thân là một người mẹ đơn thân, thật ra bất lực nhất là khi để con trong nhà mà không có người trông nom, bản thân còn phải nuôi sống gia đình.
“Màn Thầu, em có sao không?” Bánh Bao và Há Cảo đau lòng nhìn em trai nhỏ nhà mình.
“Màn Thầu, mới có mấy tiếng không gặp, sao lại gầy đi rồi” Há Cảo sờ sờ khuôn mặt đầy thịt của em trai.
Nhanh chóng lấy đùi gà lớn trong tủ lạnh ra hâm nóng cho cậu.
Bánh Bao bưng một cốc sữa tươi lên cho cậu: “Uống một cốc ủ ấm cơ thể trước”.
“Cảm giác tình hình cũng không nguy lắm” Màn Thầu ngồi trên ghế sô pha, tay bưng cốc sữa bò, thở phào.
Vũ Vân Hân buồn phiền nhăn mày lại.
Bây giờ là chứng cứ không đủ, nhưng