Vũ Hân Hân nhìn đống sơmi trắng gọn gàng ngăn nắp trước mắt, nhìn vào trong tủ chắc cũng phải có đến vài chục chiếc, muốn cô mang đi giặt hết sao? Đây không phải muốn cô mệt chết sao!
"Mùi bay đi rồi sẽ không thối nữa" Cô mở tủ quần áo ra, lấy tay phẩy phẩy.
"Ý cô muốn nói là vứt nó ra ngoài cũng không thành vấn đề sao?"
Mục Lâm Kiến ôm Sủi Cảo trong lòng, lạnh lùng nhìn cô.
Đứa bé còn đang trong tay anh, cô còn muốn cò kè mặc cả sao? Vũ Hân Hân chỉ đành lấy từng chiếc áo sơ mi bên trong ra.
"Mười một giờ đêm nay đưa tất cả đến cửa nhà tôi."
Mục Lâm Kiên ôm Sủi Cảo đi về phía phòng khách.
"Khoan đã, trả con lại cho tôi!" Vũ Hân Hân tức giận, đi đến trước mặt anh giật lấy Sủi Cảo.
Dù không chịu nổi cũng không thể lấy đứa bé ra để đền bù được.
Sủi Cảo đi theo sau Vũ Hân Hân, giúp cô ôm một đống áo sơmi kia.
"Đúng là loại đàn ông tính toán.
Chả trách độc thân không tìm được đối tượng" Sủi Cảo ôm đống quần áo nặng trịch, nặng đến mức đi lại có chút cồng kềnh.
"Nào, ôm chặt lấy mẹ.
Mẹ muốn đưa con vào nhà kho trước, rồi trở lại lấy hết sao"
Vũ Hân Hân cầm áo sơmi trong tay, tay kia ôm lấy sủi Cảo.
Lực cánh tay kinh người kia khiến Mục Lâm Kiên đứng sau nhìn cảm thấy đau lòng.
Mỗi một chiếc áo sơmi của anh đều được đặt làm riêng, ngay cả móc áo treo cũng rất sạch, vậy mà người phụ nữ này cầm một lúc năm sáu cái, trong tay lại còn ôm một đứa bé cả mấy chục cân.
Mục Lâm Kiên hối hận, cảm thấy mình đã chơi quá lớn.
Bước chân mạnh mẽ đi đến.
Nhưng cửa thang máy đã dần khép lại, nhưng cổ họng anh lại không nói được lời nào.
Bình tĩnh đứng đó nhìn thang máy chuyển động, đây là thang máy tốc hành, từ cửa sau công ty đi thẳng lên đây, cho nên sẽ không ngừng lại giữa chừng.
Vũ Hân Hân ôm một đống đồ xuống đến lầu một, đi một vòng hơn nửa công ty, trở lại đại sảnh mới có thể đi thang máy lên tầng thứ mười ba.
Sủi Cảo được bọc trong đống quần áo, cậu nghe loáng thoáng tiếng thở dốc của Vũ Hân Hân.
Chắc là mệt chết mất rồi.
"Búp Bê, thật sự xin lỗi! Đều do con!"
"Đồ ngốc!"
Đó là con của cô, con cô gây rắc rối thì người giám hộ như cô phải chịu trách nhiệm, vì vậy không có gì phải xin lỗi cả.
Cuối cùng Vũ Hân Hân đi đến thang máy đại sảnh, vào trong cô bấm tầng số mười ba.
Từ lúc bắt đầu đi vào, đống áo sơmi trong tay cô đã rất gây sự chú ý của mọi người.
Cho dù cô đi nhanh nhưng số người ôm đông áo sơmi đi lại trong công ty là rất ít.
Trọng điểm là logo gắn trên áo sơmi, cả công ty đều biết đó là logo của riêng Mục Lâm Kiên.
"Sao cô ta lại có nhiều áo sơmi của Tổng giám đốc Mục như vậy chứ? Có khi nào là ăn trộm đồ không?”
“Vừa rồi đã nhìn thấy cô ta lén lén lút lát rồi."
Vài đồng nghiệp tò mò nói chuyện.
Vũ Thư Anh mở camera lên, đúng lúc nhìn thấy một mình Vũ Hân Hân trong thang máy.
Cô ta cố ý mở to tiếng trong thang máy lên.
"Có ngộp thở không?" "Không ngộp!".
"Có nóng hay không? Sắp đến rồi, con gắng chờ một chút nữa được chứ?”
"Vâng ạ!"
Vũ Hân Hân ôm một đống đồ to, trong mắt người ngoài thì thầm to nhỏ như đang tự hỏi tự trả lời.
"Trời ạ! Cô ta đang làm gì vậy? Sao lại tự nói chuyện một mình?" Đồng nghiệp đứng bên cạnh xem cũng khiếp sợ nói.
"Trộm áo sơmi của Tổng giám đốc Mục còn giả vờ mắc bệnh tâm thần sao?" Vũ Thư Anh lạnh lùng châm chọc.
Có vài lời không thể nói lung tung, vì chỉ cần nói lung tung, người khác nghe được, gặp người lắm mồm nhiều chuyện thì sẽ đi đồn khắp nơi.
"Vũ Hân Hân thật sự trộm áo sơmi sao? Không phải là bị mê mẩn quần áo của Tổng giám đốc Mục rồi đấy chứ!".
"Mắc chứng cuồng đồ vật sao?"
Một đám người bắt đầu xì xào không có chút chừng mực nào vì một câu nói vô ý của Vũ Thư Anh..