Ba đứa bé cảnh giác nhìn về phía cửa.
Cửa phòng truyền đến tiếng mở khóa.
Kẹp tóc nhỏ mảnh màu đen chọc vào ổ khóa, phát ra tiếng cạch cạch cạch.
Ba đứa bé gấp gáp đến mức nắm chặt lấy ngón chân út của mình.
Màn Thầu điều khiển máy bay không người lái không cẩn thận chạm phải bức tường kính, cả chiếc máy bay rơi từ trên không xuống.
Chiếc máy ảnh vốn đang nhìn thấy rất rõ ràng bỗng tối đen.
Điều này khiến bạn nhỏ sợ hãi, nghe thấy tiếng mở khóa, các cậu vội vàng gọi điện cho Vũ Hân Hân.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được"
Tiếng điện thoại khiến người ta tuyệt vọng, ba cậu không biết phải làm thế nào.
Các cậu bối rối đi qua đi lại trong phòng.
"Hình như mở ra rồi!"
Bên ngoài vang lên tiếng kích động.
Lâm Linh đắc ý nhếch môi, cô ta muốn cho tất cả mọi người biết con của Vũ Hân Hân đang đây.
Đồng nghiệp hỗ trợ mở khóa đã dùng kẹp tóc xoay theo chiều kim đồng hồ, cạch tách tách một tiếng, khóa đã mở ra.
Lâm Linh vội vàng lấy ổ khóa ra, một tay cầm nắm đấm cửa, dùng lực vặn ra.
Trái tim ba đứa bé sắp sửa nhảy ra ngoài.
Cửa phòng đóng chặt, dần lộ ra một khe hở.
Mấy đứa bé đứng ngay sau cửa, căng thẳng cầm chặt tay nhau, lòng bàn tay ướt đầm mồ hội.
Búp Bê, mẹ mau mau quay lại đi!
Cửa vừa đẩy ra, một ngọn đèn rọi vào trong.
Ba đứa bé cẩn thận áp sát vào nhau, sợ thân thể nhỏ bé của mình sẽ bị người ta phát hiện.
Xuyên qua ánh đèn chiếu trên sàn, nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện.
Chỉ thấy một bóng dáng đi vào bên trong phòng.
"Các người không cần đi làm nữa đâu!"
Tiếng gầm lên giận dữ bất ngờ xảy ra khiến mọi người đều sững sờ.
Họ cuống quýt xoay người nhìn thấy Lục Tâm đứng ở cửa với vẻ mặt tức giận.
Lâm Linh đang định đi vào thì bị một đồng nghiệp kéo lại, họ thức thời quay lại với công việc của mình.
"Đi làm cả ngày không có việc gì làm hay sao mà các cô còn ở đây vậy?" Lục Tâm uy nghiêm khí phách, khí thế mạnh mẽ không ai dám than thở một câu gì.
Thân là người đứng thứ hai ở tập đoàn Mục Lâm này, tất cả mọi người đều xem anh ta như Mục Lâm Kiên phiên bản hai, nhìn thấy anh ta chẳng khác nào thấy Mục Lâm Kiên.
"Cô đứng lại đó cho tôi!"
Lục Tâm gọi Lâm Linh vừa đi lướt qua mình lại.
"Trợ lý Lục, có chuyện gì vậy?"
"Bây giờ cô lập tức dọn đồ đi ngay, tập đoàn Mục Lâm không cần người như cô."
Lâm Linh ngây ngẩn cả người: "Tôi...!Tôi không làm sai chuyện gì cả, sao lại đuổi tôi đi?"
"Lén lút, chuyên gây chuyện, bịa đặt, đầu têu tụ tập mọi người trong giờ làm việc, bỏ qua nội quy công ty, như vậy còn chưa đủ để sa thải cô sao?"
Ba đứa bé trốn trong nhà kho nghe vậy cảm thấy rất sảng khoái trong lòng.
Không ngờ người anh em thường đi theo Mục Lâm Kiên lại có tác dụng lớn như vậy.
Lâm Linh bị chất vấn đến mức á khẩu không trả lời được.
"Trong vòng nửa tiếng, cô phải hoàn thành thủ tục thôi việc, nếu không tôi sẽ cho người khiêng cô ra ngoài."
Lâm Linh không phục, chịu đựng oan ức, hốc mắt đỏ bừng.
Cô ta nằm mơ cũng không ngờ mình làm việc ở đây lâu như vậy mà lại bị đuổi việc chỉ vì những việc nhỏ nhặt này.
Cô ta đi đến bộ phận nhân sự, nhìn thấy Vũ Thư Anh liền bật khóc.
"Trưởng phòng! Cầu xin cô giúp tôi!"
Vũ Thư Anh dừng công việc trong tay, lạnh lùng nhìn cô ta.
Năm phút trước khi cô ta đến đây, Vũ Thư Anh đã nhận được tin tức đuổi việc Lâm Linh rồi.
"Tôi không thể không có công việc này được! Công việc này rất quan trọng với tôi, tôi ở đây không nơi nương tựa, chỉ muốn có điểm dừng chân ở thành phố này thôi.
Trưởng phòng, cô mau nói giúp tôi với Trợ lý Lục được không?"
"Cô phạm sai lầm gì, trong lòng không biết hay sao?"
Lời nói lạnh lùng của Vũ Thư Anh như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào tim Lâm Linh..