“Chú cảnh sát nói nhẹ nhất thì cũng sẽ phải chịu xử phạt hành chính, vậy nên Búp Bê đừng lo nhé”
“Các con báo cảnh sát à?”
Màn Thầu tự hào gật đầu, “Bắt buộc ạ.
Tuy rằng hiện tại năng lực của chúng con còn nhỏ, nhưng chúng con có thể sử dụng khả năng của người khác”
“Nào, Búp Bê, chụp vài tấm hình để làm bằng chứng nào.
”
Trong khi Vũ Vân Hân đang uống nước, Bánh Bao đã chụp một vài bức ảnh của người phụ nữ đang hấp hối và gửi chúng cho một chú cảnh sát.
Vũ Vân Hân vừa tức vừa buồn cười,
“Vậy cảm ơn các con nhiều nhé”
Cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô không thể tìm ra điều gì sai.
Hoàng hôn mờ ảo giao nhau giữa mực nước biển, mặt sông phẳng lặng, gió lạnh thổi qua.
Vũ Vân Hân xuống xe với ba em bé đáng yêu phía sau.
Cách đó không xa là một siêu thị, nơi bày bán đầy ắp thức ăn.
Bụng bốn người réo rắt.
“Búp Bê, chúng ta sẽ ăn gì tối nay đây?”
“Rau xanh và trứng”
Những ngày tháng không có thịt, ba đứa bé đáng yêu thở dài bất lực.
“Đừng thế chứ, lương sẽ sớm được trả thôi.
Đến lúc ấy chúng ta lại mua thêm thịt nhé có được không?”
Bọn trẻ thất vọng cúi đầu, không vòi vĩnh, nhưng cũng không quá vui.
Nhìn thương quá đi mất, nhưng hết cách rồi, bây giờ phải tiết kiệm.
“Tổng giám đốc Mục, cô Vân về rồi ạ”.
Một chiếc Rolls Royce sang trọng dừng ở lối vào của khu phức hợp cho thuê.
Mục Lâm Kiên nhìn ra cửa sổ và thấy Vũ Vân Hân đang đi khập khiễng bên cạn ba đứa trẻ.
“Tại sao những đứa trẻ này cứ đi theo cô ấy thế?”
Giọng điệu chất vấn khiến Lục Tâm cũng nghi ngờ.
“Nhưng vừa rồi hỏi hàng xóm, họ đều nói rằng Vũ Vân Hân chưa lập gia đình, và những đứa trẻ đó là em trai của cô ấy.
”
Mục Lâm Kiên chán nản thở dài, “Khi nào thì trả lương?”
“Thứ Hai tuần sau ạ”.
“Lương của Vũ Vân Hân là bao nhiêu?”
“120 triệu ạ”.
Mức lương này có đủ để cô ấy dưỡng thương không nhỉ?
Mục Lâm Kiên thấy sắc mặt tái mét của cô, anh do dự một lúc, rồi gọi điện thoại cho cô.
“Suyt suyt suyt, đừng nói chuyện! Sếp mẹ gọi điện rồi.
”
Vũ Vân Hân ra hiệu cho bọn trẻ im lặng.
Nhưng trước khi cô ấy trả lời cuộc gọi, bên kia đã cúp máy.
Mục Lâm Kiên chán nản nhìn Lục Tâm
“Làm thế nào để cho cô ấy tiền mà không bị lộ quá rõ nhỉ?”
“Hả?”
Lục Tốn sửng sốt,
“Tổng giám đốc Mục, anh định đưa tiền cho cô Vân Hân à? Nhưng hình như vụ giày da lần trước chúng ta còn chưa kết toán xong
“Đừng đáp những câu không hỏi”
Lúc này anh chỉ muốn đưa tiền cho người phụ nữ ngốc nghếch kia, nhưng đột nhiên không tìm được cách nào tốt cả.
“Sao anh không tăng lương cho cô ấy.
”
“Quá ít.
”
Tăng lương mà vẫn chê ít, chẳng nhẽ tổng giám đốc Mục không chỉ muốn đưa cho cô ấy dăm ba chục triệu, mà là….
Mục Lâm Kiên lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho Lục Tâm,
“Cậu nghĩ cách đưa cho cô ấy”.
Thế thì đau đầu rồi.
Dựa trên khinh nghiệm tình trường nhiều năm của Lục Tâm, kiểu con gái như Vũ Vân Hân vô cùng cá tính và độc lập.
không thích nhạn ơn huệ, càng không dễ theo đuổi, không phải loại phụ nữ chỉ cần vung tiền là dỗ dành được.
Đột nhiên, một khuôn mặt mềm mại, dễ thương dán vào cửa kính xe của Mục Lâm Kiên.
Há Cảo nở nụ cười dễ thương, dùng bàn tay mũm mĩm của mình vẽ lên kính ô tô một hình trái tim nho nhỏ.
Cậu VỖ vào cửa kính xe đen kịt.
“Có phải ông chú đòi nợ không vậy?”
Vừa nói, một đống nước mũi vừa dính lên cửa xe.
Mục Lâm Kiên xây xẩm mặt mày, chất lỏng trong suốt kia khiến anh buồn nôn.
“Tổng giám đốc Mục, đừng nóng giận, tô xuống xe nói chuyện với đứa nhỏ”.
Lục Tâm thực sự sợ Tổng giám đốc Mục sẽ lại làm đứa trẻ sợ hãi.
Vừa mở cửa đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Há Cảo,
“Đúng là ông chú đòi nợ rồi, ôm cái nào! Dẫn cháu đi mua thịt ăn có được không a?”
Há Cảo vì bữa cơm tối nay nên mới tự ý chạy qua đây.
Bởi vì người chú này sẽ mua cho cậu món gà rán.
“Được rồi! Chú dẫn con đi mua thịt nhé, được không?”
Lục Tâm bế con lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú kia càng nhìn càng giống Tổng giám đốc Mục, nếu thật sự là con của Tổng giám đốc Mục, vậy đứa trẻ mà anh dỗ dành không phải là thiếu gia sao?
Máy tính nhẩm của Lục Tâm bắt đầu vang lên tiếng cạch cạch.
“Há Cảo, cháu sống với Vũ Vân Hân à?”.
“Vâng ạ” Há Cảo chợt nhận ra có gì đó không ổn, đột nhiên đổi lời,
“À không! Cháu đến chơi thôi, quên mất đi chợ, dù thì thì đến nhà người ta cũng phải mang theo ít đồ, vậy nên chú giúp cháu mua ít thịt nhé, để cháu đến nhà Búp Bê cho đỡ ngại”