Đây là lần đầu tiên mà Vũ Vân Hân cảm thâý bất lực đến như vậy, ngay lúc đó cô rất muốn nói với người đàn ông này, chúng là con của anh, anh hãy mau cứu lấy con của chúng ta.
Nhưng rất nhanh những suy nghĩ đó đều bị cô dùng lí trí mà kìm nén lại.
Cô đã gọi cho cảnh sát: “Alo! phải cục cảnh sát không? Ở đây có…
Trong nháy mắt, Vũ Thư Anh đã đưa tay ra nắm lấy điện thoại của cô: “Hình như bọn trẻ đã trốn thoát được rồi!”
Vũ Vân Hân không quan tâm đến cô ta và tiếp tục báo cảnh sát.
Những người trước mắt cô bây giờ đều giống như những con quỷ vô nhân tính.
Rõ ràng là nhìn thấy bọn trẻ bị bắt cóc, hắn không chỉ thờ Ø, còn thật sự ngồi ở đó như đang xem kịch vậy.
“Con của chị hình như đã được cứu rồi, chị thử xuống dưới tầng xem xem” Vũ Thư Anh giả vờ tốt bụng nhắc cho cô.
Vũ Vân Hân chỉ vào cô ta: “Yên tâm, sự việc này tôi nhất quyết sẽ làm đến cùng”
Nói xong cô liền chạy xuống tầng dưới Đến sảnh chính của công ty, như thể tất cả nhứng màn hình chiếu trong công ty đều đanh nhằm về phía cô.
Hình ảnh vừa rồi cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
Vũ Thư Anh đang ngồi ở trên tầng giống như bị kim châm, bởi vì toàn bộ sảnh chính đều đã bị bao vây bởi người của Mục Lâm Kiên.
“Là ai làm?”
Anh lạnh lùng chỉ vào video đang chiếu trên màn hình.
“Điều này thật sự không phải do tôi làm” Vũ Thư Anh nhăn mặt.
Mục Lâm Kiên đã không quan tâm đến cô ta, ngồi trên ghế, lạnh lùng nâng hai chân lên: “Nếu không nói thì tất cả ai cũng không được tha”
Bên trong cũng có đến hơn vài trăm người.
Số người muốn vào Tập đoàn Mục Lâm vượt xa con số hàng trăm này nghìn lần, đối với Mục Lâm Kiên, chỉ cần có tiền thì đều có thể tuyển được người tài.
Cả khán đài im lặng, không ai dám nói gì.
“Tổng giám đốc Mục, chúng tôi tìm thấy kẻ bắt bọn trẻ rồi.”
Lục Tâm vội vã chạy đến.
“Người đâu?”
Thanh âm anh lạnh nhạt, vài vệ sĩ kéo hai người đàn ông vào.
Một người đàn ông bị đánh khiến đầu chảy cả máu, ngay cả khi thân thể có khỏe mạnh thì bây giờ trông cũng yếu ớt vô lực và khó khăn thở.
Mùi máu tanh nồng nặc bao trùm khắp phòng họp, giống như một lời cảnh báo cho mọi người đang có mặt ở đây.
Ai dám đụng đến Vũ Vân Hân, chính là muốn đối địch với Mục Lâm Kiên anh.
“Ai là người đã sai khiến các người?” Mục Lâm Kiên nhẹ nhàng đặt đôi chân dài xuống, cao ngạo bước đến chỗ người đàn ông to lớn kia, và trực tiếp giãm lên mặt họ: “Không nói có phải hay không, vậy thì đừng bao giờ lên tiếng nữa”
Có nhiều tin đồn, Mục Lâm Kiên là một người tàn nhãn độc ác, làm mọi việc sạch sẽ lưu loát, không hề theo lẽ thường tình.
Nhiều người ngồi đây cũng chỉ nghe qua điều này, trong công ty hầu hết đầu nhìn thấy Mục Lâm Kiên mặc vest, đi giày da, trông như một người đàn ông đẹp trai và thành đạt.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một tình cảnh đẫm máu như vậy, trong đó bao gồm cả Vũ Thư Anh.
Hai người đàn ông trên đất rõ ràng đến mở mắt cũng rất khó khắn, ấy vậy mà bị Mục Lâm Kiên đạp cho tỉnh lại.
Người đàn ông nhìn tất cả mọi người ở đây, và cuối cùng nhìn vào người phụ nữ mặc bộ đồ màu xám nói: “Chính là cô tại”
Người phụ nữ hoảng sợ và vội vàng xin tha: “Không phải do tôi làm!”
Cô ta đang định quay người cầu cứu Vũ Thư Anh, ai biết Vũ Thư Anh lại tuyệt tình nói: “Người đâu đem cô ta đuổi ra ngoài! Là trưởng phòng nhân sự tôi không cho phép bất kỳ ai làm ô uế toàn bộ công ty”
“Không phải!” Người phụ nữ đã khóc lóc cầu xin, người vệ Sĩ tàn nhẫn kéo lấy cô ta và đuổi cô ta ra khỏi công ty.
Chỉ mất một phút thời gian để đuổi người đó đi.
Nhưng nếu bạn muốn khiến cho một người quay trở lại, thì một tuần thời gian cũng chưa chắc mời được người đó quay lại.
Vũ Vân Hân giống như là biến mất vậy, từ lần thăng chức chức nhân viên đó đã không thấy cô đâu nữa.
Nếu như trong vòng ba tháng mà cô không đi làm, thì sẽ coi như cô tự động từ chức.
Việc thăng chức của Tập đoàn Mộc Lâm đã đến hồi kết thúc, cũng không ai dám nhắc tới sự việc đó.
Trong văn phòng yên tĩnh, Mục Lâm Kiên gạch bỏ ngày tháng trên lịch để bàn, đã là ngày thứ tư không gặp Vũ Vân Hân.
Đêm hôm đó, anh quay lại ngôi nhà mà anh cho cô thuê đã lâu không đến và nhận thấy rằng Vũ Vân Hân đã chuyển đi nơi khác..