Không có nhiều người trong tàu điện ngầm, trông thoáng và rộng rãi hơn bình thường.
Vũ Vân Hân tìm một chỗ ngồi xuống, hai tay ôm túi rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen bước vào khi tàu điện ngầm sắp đóng cửa.
Chiếc mũ lưỡi trai che đi phần lớn đường nét trên khuôn mặt anh, đội mắt sâu thẳm của anh nhìn thấy Vũ Vân Hân đang ngồi ở một bên.
Anh bước đến gần cô.
Chính vì khí chất nổi bật nên anh đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người ngay từ khi bước vào đời.
“Ông chú đẹp trai quá”.
Một bàn tay nhỏ vỗ nhẹ từ phía sau Mục Lâm Kiên.
Thấy phiền vì bị người khác đụng chạm, anh quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Đó là một cô bé mặc váy xòe màu đỏ, không ngại ngó khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ra trước, trìu mến dán vào khuôn mặt của Mục Lâm Kiên,
“Ôm ôm”
Đứa trẻ lên ba thích bám vào người.
“Con gái không được vô lễ”
Giọng nói sắc bén của mẹ đứa trẻ khiến Vũ Vân Hân đang buồn ngủ hơi mở mắt ra.
Cô ngẩng đầu lên.
Mục Lâm Kiên nhanh chóng hạ thấp lưỡi mũ xuống, cố ý khtổng giám đốc Mụcốn cô phát hiện ra.
Nhưng lại rất mong bị cô phát hiện.
Những dòng suy nghĩ rối ren khiến tim anh đập thình thịch liên hồi.
Đập nhanh chưa từng thấy.
Đôi mắt anh vẫn không thể không liếc trộm cô một cái.
Tầm nhìn ngay đối diện Vũ Vân Hân, và một dòng điện chạy qua cơ thể anh như điện giật.
Vũ Vân Hân đột nhiên mỉm cười với anh.
Mục Lâm Kiên đã rất ngạc nhiên, anh bị nhận ra sớm như vậy sao?
Anh thấy Vũ Vân Hân đưa tay về phía anh.
“Moa moa”
Vũ Vân Hân mím miệng và tạo ra một âm thanh – moa moa.
Mục Lâm Kiên sững sờ, nụ hôn gió này… có phải hơi chủ động quá rồi.
không?
Nhưng không sao, chủ động cũng tốt.
Anh nhấc tay lên, cố gắng nắm lấy tay Vũ Vân Hân, đột nhiên anh nghe thấy một giọng nói non nớt bên tai,
“Chị ơi, moa moa”
“Con gái của chị thật đáng yêu!”
Vũ Vân Hân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay non nớt của đứa trẻ,
“Em gái, em tên gì?
“Tên em là Xinh Xinh”.
“Em năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Em năm nay ba tuổi”.
Mục Lâm Kiên, người bị kẹt ở giữa chờ được một sự cô đơn, và lúng túng địa bàn tay đang giữ đút vào túi quần của mình.
Qua vài trạm, Vũ Vân Hân đứng dậy khỏi vị trí của mình, về phần Mục Lâm Kiên, cô thực sự không nhận ra, và dửng dưng đi ngang qua anh.
Mục Lâm Kiên cũng đi theo sau cô, nhìn cô từ xa.
Có vẻ như anh đã quá mệt mỏi với cuộc sống thượng lưu, và việc thỉnh thoảng trải nghiệm cuộc sống của những người bình thường cũng không tệ.
“Búp Bê, chúng con yêu mẹ”
Một tiếng chuông nhẹ nhàng và dễ thương vang lên.
Vũ Vân Hân quên nhỏ volume, và ngay cả những người qua đường cũng tò mò nhìn cô.
“Alo, xin hỏi ba anh giai có gì dặn dò ạ?”.
“Búp Bê” Há Cảo trả lời điện thoại,
“Sau lưng mẹ có một tên biến thái”.
“Hả?”
Vũ Vân Hân vội vàng quay lại, khi những người qua đường kỳ lạ lần lượt lướt qua, không thể phân biệt được ai là người bất thường.
“Mẹ đã thấy người đẹp trai đó chưa?”
Bánh Bao trả lời điện thoại.
“Ai đẹp trai?”
Vẻ đẹp trai trong từ điển của cô dường như khác với vẻ đẹp trai mà những đứa trẻ này nghĩ.
“Thôi thôi thôi.
Búp Bê của bọn mình đẹp thế kia! Sao lại nghĩ biến.
thái đẹp trai được, Bánh Bao à anh có biết nói chuyện không đấy?”
Há Cảo giật lấy điện thoại nói tiếp,
“Một người đàn ông mặc một bộ đồ đen, đội mũ, hành vi kỳ quái, hắn chính là kẻ biến thái”
Cái gọi là kỳ quái, áo đen, đội mũ…
Người đàn ông đó đang đứng cách cô chỉ năm mét.
Cô nhìn lên nhìn xuống, nhỏ giọng nói nhỏ vào điện thoại:
“Làm sao con biết hắn là kẻ biến thái?”.
“Bởi vì hắn đã theo dõi mẹ!”