Lòng Vũ Vân Hân thật sự đã nguội lạnh.
Cô nằm mơ cũng không ngờ, trên bản hợp đồng kia ngay cả danh phận mà mẹ con cô cũng không có.
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của hai người phụ nữ trước mặt, sự tức giận trong lòng Vũ Vân Hân cũng không biết nên phát tiết thế nào.
Bởi vì lúc cô về nước có thể may mắn gặp mặt bố một lần, chẳng lẽ lúc đó nghĩ cô đã chết sao?
Vì sao lúc ấy không lập tức sửa lại di chúc?
Nghĩ đến chuyện căn nhà và công ty đều bị hai mẹ con nhà này chiếm hết, trong lòng cô lại tức giận đến cực điểm.
Kế hoạch trong dự liệu nhưng bây giờ lại cảm thấy rất uổng phí thời gian.
Di chúc đã có hiệu lực, cho dù Vũ Vân Hân có năng lực cướp về cũng vô hiệu, trừ phi dùng tiền mua.
Ninh Phượng không thể dễ dàng bán đi những thứ này được, nhất là căn nhà này và tập đoàn Vũ thị có ý nghĩa đặc biệt với Vũ Vân Hân.
“Bây giờ không nói chuyện những chuyện đau lòng nữa, chúng ta kể mấy chuyện vui gần đây đi” Ninh Phượng nhìn về phía cậu Hoa: " Vũ Vân Hân nhà chúng tôi đẹp đúng không?”
“Đúng vậy! Sinh con rồi mà dáng người có thể đẹp như vậy, tôi thích lắm!” Hai mắt sáng rực của cậu Hoa nhìn Vũ Vân Hân.
"Nếu thích, vậy chúng ta cũng nên tìm thời gian để bàn bạc sâu hơn chứ nhỉ?” Ninh Phượng trực tiếp bỏ qua Vũ Vân Hân.
“Hai người muốn kết hôn hả! Thật sự chúc mừng dì nhé! Trâu già gặm cỏ non, gừng càng già càng cay đấy” Vũ Vân Hân cầm đũa gắp một miếng thịt bò vào trong chén Ninh Phượng.
"Nói gì thế! Là cô và cậu Hoa kết hôn đấy" Vũ Thư Anh đổi một đôi đũa khác, kẹp miếng thị vừa rồi bỏ ngược lại trong chén Vũ Vân Hân lần nữa.
Bánh Bao ngồi bên cạnh cuối cùng cũng hiểu vì sao người đẹp khuyên cậu nhóc không nên ăn thứ này.
Xem ra là bên trong có gì đó rồi.
.
!
.