Thi thể được đẩy ra ngoài.
Vũ Vân Hân theo sát tổng giám đốc Mục không rời đi một phút.
Mọi người không được phép ở trong nhà xác lạnh giá quá lâu.
Trong cơn tuyệt vọng, cô đành đứng ngoài cửa và ngồi xổm trên sàn.
Thời tiết đầu đông lạnh thấu xương, vừa rồi cô để quên cái áo khoác trong phòng.
Chiếc áo mỏng khiến cô gầy hơn trông thấy.
Cô như một đứa trẻ ngơ ngác, tự ôm lấy mình với vẻ bất lực.
Khóc thầm là điều khiến người ta xót xa nhất.
“Búp Bê, chúng con yêu em” Cô vội vàng lau nước mắt khi giọng nói trẻ con vang lên.
Giả vờ như không sao, cô gượng cười.
“Búp Bê!”
Ba cậu nhóc nghiêng người trước màn hình và mỉm cười hạnh phúc với cô.
“Búp Bê, chúng con đều rất nhớ mẹ, bây giờ mẹ về chưa?” “Mẹ sắp về rồi”.
Cô đứng dậy phủi bụi trên người.
“Búp Bê, sao mẹ lại ngồi trên sàn?” Ba đứa nhỏ cau mày xót xa.
“Không sao đâu” “Búp Bê đang khóc” Màn Thầu sắc bén chú ý tới đôi mắt đỏ hoe của CÔ.
Cô vội vàng cúi đầu lau nước mắt, “Không có chuyện gì đâu”.
“Búp Bê, mẹ lại bị bắt nạt à?” Ba đứa bé lo lắng nhìn cô, “Nếu mẹ bị bắt nạt, mẹ phải nói cho chúng con biết”.
Ba đứa trẻ ở nhà chán ngấy, xem video giám sát suốt ngày.
Nhưng khi Vũ Vân Hân bước vào bệnh viện, tín hiệu không tốt nên không thể nhìn thấy bên trong có chuyện gì.
“Mẹ sẽ quay lại sớm”.
Để không làm đứa trẻ lo lắng, Búp Bê đã cúp điện thoại trước.
Giả vờ mạnh mẽ, Mục Lâm Kiên đi sau không thể chịu đựng được nữa.
Nỗi xót xa trong lòng khiến anh hụt hẫng đến không thở nổi.
Với một tốc độ mạnh mẽ, anh đi về phía Vũ Vân Hân và ôm cô mà không nói một lời.
“Anh là ai? Tại sao lại ôm tôi!” Nhìn bộ đồ quen thuộc này, Vũ Vân Hân cầm túi trên tay đập vào trán Mục Lâm Kiên, “Đồ biến thái chết tiệt, để tôi xuống.”
Chiếc mũ bị Vũ Vân Hân hất xuống, khuôn mặt tuấn tú thờ ơ, còn có thì kinh hãi trợn to hai mắt, “Mục…… Mục Lâm Kiên…”
Xong rồi, cô vừa đánh ông chủ.
Mục Lâm Kiên không thèm quan tâm, nôm thắng cô lên xe.
Khi lên xe, Vũ Vân Hân lúng túng ngồi đó, lén lút liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Cô muốn ăn gì?” Bên tại cô vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Vũ Vân Hân ngạc nhiên, “Tôi?” “Ừ” Mục Lâm Kiên quay mặt lại và nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.
“Tôi muốn về nhà”
Gia đình cô vẫn còn ba đứa bé xinh xắn, không thể đi ra ngoài, vả lại hôm nay cũng không hợp đi chơi.
“Không được về.”
Mục Lâm Kiên dang hai tay ra một cách độc đoán, cánh tay mảnh khảnh của anh chạm vào tóc Vũ Vân Hân.
Cô tránh né ngả người ra sau, “Tôi hôm nay xin nghỉ phép, không cần đi làm, thời gian cá nhân của tôi anh không nên quan tâm làm gì.” To gan đấy, ngay cả Lục Tâm cũng phải khâm phục, dù sao anh cũng làm trợ lý bao năm, nhưng cũng không phân biệt được thời gian cá nhân và thời gian làm việc.
“Ở bên tôi, 35 triệu một giờ” Giọng điệu lãnh đạm, không vội vàng, giống như một bậc đế vướng hào hoa, sủng ái thê thiếp..
“35 triệu một giờ?” Vũ Vân Hân kinh ngạc nhìn chằm chằm.
Anh nghĩ cô thế nào vậy? Tay vịn à? Cô giống một người thô tục như vậy sao? Cô là một người thiếu tiền.
Nhưng về tiền bạc thì có thể cân nhắc.
Vũ Vân Hân nói một cách trịnh trọng: “Quá ít.”
Khi Mục Lâm Kiên nhìn thấy cô suy nghĩ về điều đó một lúc lâu, anh tưởng cô thanh cao không quan tâm đến tiền bạc, “Thể muốn bao nhiêu?”
“100 triệu một giờ, chỉ có đắt hơn mới có thể xứng với thân phận cao quý của anh”