Tổng giám đốc Lăng tay cầm tay ôm, bốn mẹ con nhìn hai người đàn ông trước mặt giống như đang nhìn khách vậy.
“Mọi người không thích sao?” Mục Lâm Kiên liếc ánh mắt lạnh lùng.
Bốn mẹ con bọn họ đều lắc đầu: “Rất phí tiền.”
Bọn họ đều rất vật chất, sao có thể tốn mấy triệu để mua một món thứ không thể ăn không thể uống được.
“Vậy thích cái gì?” Mục Lâm điện lạnh lùng nói với vẻ tò mò.
"Tiền”.
Bọn họ chỉ thích tiền.
Tiền có thể khiến người ta có cảm giác an toàn.
Mục Lâm Kiên rút một tấm thẻ đen từ trong túi ra, còn chưa đưa đến trước mặt Vũ Vân Hân đã bị tổng giám đốc Lăng lấy mất: “Ngoan quá, tặng quà cho người ta rồi còn đưa cho người ta thẻ đen.
Đáng ghét quá đi!”
“Cút ra ngoài!” Mục Lâm Kiên tức giận hét lên.
“Hung dữ với người ta kìa, đáng sợ quá đi!” Tổng giám đốc Lăng xấu xa đi đến trước mặt Vũ Vân Hân: “Người chị em, tối nay gõ cửa ngủ chung với nhau nhé, thấy sao?”
“Nếu như anh dám đụng đến một sợi tóc của cô ấy thì ông đây sẽ giết chết anh!” Mục Lâm Kiên cầm cây súng lên ngắm vào đầu tổng giám đốc Lục.
Họng súng lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.
Xung quanh trở nên vô cùng yên lặng, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Ba đứa trẻ sợ hãi trốn phía sau Vũ Vân Hân.
Bọn họ đều run lẩy bẩy khiến người ta đau lòng, Mục Lâm Kiên dường như đã nhận ra điều gì đó nên vội vàng bỏ súng xuống.
Sau đó lôi tổng giám đốc Mục đi về phía cánh cửa.
“Đủ rồi đó, anh cũng thật là.
Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, anh cần gì phải nghĩ là thật như vậy chứ? Đúng không?” Tổng giám đốc Lăng nở nụ cười buồn bã.
“Không buồn cười gì cả”
Giọng nói lạnh như băng, cự quyệt người ta hoàn toàn.
Đôi mắt đỏ hoe của anh tức giận nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc Lăng với ánh nhìn cảnh cáo: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi”
"Tôi biết rồi.” Tổng giám đốc Lăng nói với vẻ bình thản.
“Biết rồi mà anh còn cướp?”
"Tôi đâu có cướp, coi là chị em mà thôi.” Tổng giám đốc Lăng chớp chớp mắt.
Dù sao anh ta cũng bị hiểu lầm là Gay, như vậy thì cứ tiếp tục Gay thôi.
Nói không chừng lâu dần lại trở thành như vậy.
"Anh có tin.." Mục Lâm Kiên tức giận,
“Người anh em, tôi yêu anh!” Tổng giám đốc Lăng đột nhiên ôm lấy Mục Lâm Kiên.
Vào giây phút này, tình bạn của đàn ông đột nhiên trở nên kỳ diệu.
Đều là lồng ngực rộng lớn, vừa rắn chắc vừa khoẻ mạnh.
Nhưng không biết tạo sao lại luôn có cảm giác hơi đặc biệt.
Hai gò má của Mục Lâm Kiên khẽ đỏ ửng lên, anh đột nhiên đây anh ta ra rồi nói: “Cút ngay!”
Một người đi về phía phòng bệnh.
Bọn họ đã quen biết nhau từ lâu nên tổng giám đốc Lục biết Mục Lâm Kiên là người như thế nào,
.