Trong phòng họp video, bàn làm việc của Mục Lâm Kiên sẽ cao lớn và rộng hơn so với người khác.
Chỉ có lãnh đạo mới xứng với vị trí có khí thế hào hùng này.
Bởi vì anh cao hơn nhiều so với đối phương, vậy nên góc nhìn là từ trên cao nhìn xuống, người trong video hoàn toàn không nhìn thấy trong lòng Mục Lâm Kiên còn có một người phụ nữ.
Vừa mở cuộc họp vừa lột quả hạch sao?
Tất cả cán bộ cấp cao ở đây đều tò mò nhìn, nhưng không một ai dám nhiều lời.
Vũ Vân Hân không dám động đậy bừa, khéo léo ghé vào trong lòng anh.
Hơi thở ấm áp làm gò má cô ửng đỏ.
Chỉ thấy Mục Lâm Kiên lột vỏ một quả hạch, đưa nhân của quả đó đến trước miệng cô: “Đừng để mình đói”
Anh mở cuộc họp còn không quên chăm sóc cái bụng của người phụ nữ của mình có đói bụng hay không, trên đời này chưa từng có người nào như vậy.
Vũ Vân Hân quả thật đói bụng rồi.
Nhân quả thơm ngon giòn tan, tiếng rộp rộn vang lên.
Người đàn ông đang đứng đấy báo cáo sửng sốt một chút, nhìn thấy bên phía Mục Lâm Kiên phát ra âm thanh nhưng lại không dám nhiều lời.
“Có thể bị phát hiện hay không?” Vũ Vân Hân ý thức được âm thanh cắn nuốt của mình có hơi lớn.
Đầu ngón tay của Mục Lâm Kiên đặt trên cánh môi cô.
Anh lạnh lùng lật xem tài liệu trong tay, khuôn mặt nghiệm kiểm duyệt, bắt đầu bình luận về báo cáo của người ngoài.
Tựa như cô gái trong lòng hoàn toàn không ảnh hưởng đến công việc của anh.
Dần dần, Vũ Vân Hân mệt rã rời vùi vào lòng anh rồi ngủ.
Mục Lâm Kiên cưng chiều cong mội, anh biết cô sẽ buồn ngủ mà, cầm lấy một cái máy trợ thính rồi đeo lên, cố gắng cẩn thận từng li từng tí để không đánh thức cô.
Thật ra không để một mình cô trong văn phòng vì sợ cô lại chạy đi, khó lắm mới có thời gian hai người ở cạnh nhau, Mục Lâm Kiên sẽ không bỏ qua.
Một nguyên nhân khác là bởi vì sợ cô quá nhàm chán, sau đó có người tiến đến, thấy một mình có như vậy sẽ thấy xấu hổ.
Vậy nên Mục Lâm Kiên mới trực tiếp mang cô đến phòng họp.
.