Đêm nay, nhà họ Hoa đã định trước là không bình yên.
Anh Hoa khóc ròng ròng quỳ gối trước cổng công ty.
Trơ mắt nhìn toàn bộ tập đoàn Hoa thị của mình sụp đổ hoàn toàn.
Tất cả cổ đông của tập đoàn Hoa thị bị ép phải rời khỏi công ty, một tòa văn phòng lớn cao mấy chục tầng, trong nháy mắt chỉ còn lại một khoảng không.
“Mày, tên phá hoại này, mày làm chuyện gì đều hỏng hết là sao? Vì sao nhà họ Hoa chúng ta lại bị người hại thê thảm như thế này?”
Tất cả thân thích của nhà họ Hoa chỉ trỏ tức giận, mắng chửi anh Hoa.
“Mày thật đúng là phá hỏng một nhà, giờ lại phá hỏng một công ty”.
Ông cụ Hoa ở bề trên thật sự là bị chọc giận đến phát bệnh tim.
Mấy anh họ nhìn thấy anh Hoa, hận không thể hung dữ đạp cho mấy cái.
Ai cũng biết anh Hoa ở công ty chính là một tên vô dụng, rất nhiều công việc nhưng không để anh ta tiếp quản.
Nhưng mà chưa bao giờ nghĩ tới, anh Hoa tìm hiểu nguồn gốc mấy hạng mục tốt, đã tránh các mối nguy hiểm nhưng vẫn có thể mất đi công ty, chỉ còn hai bàn tay trắng.
Ngay cả kinh tế trọng yếu nhất.
Anh Hoa không ngờ xí nghiệp nhà họ Hoa của mình đã phải nhìn đủ loại sắc mặt của tập đoàn Mục Lâm ba năm trước đây.
Bở vị tập đoàn Mục Lâm đã trở thành người bố hay kim chủ quyền lực và mạnh mẽ của họ.
Bây giờ kim chủ đột nhiên rút vốn để toàn bộ công ty của anh ta bị cắt mất mắt xích tài chính, ngay cả vận hành cũng không được
“Tôi có thể đi liên lạc với tổng giám đốc Mục không? Cầu xin các người cho tôi một cơ hội.
Mắt thấy giấy niêm phong đã dán lên cửa lớn của công ty, anh Hoa vội muốn chết.
Vội vàng gọi điện thoại cho Vũ Vân Hân.
Tôi biết sai rồi! Tôi không nên trêu chọc cô, xin hãy để tôi nói chuyện với Mục Lâm Kiên đi!”
Một người đàn ông to lớn nặng hai trăm cân một bên nước mũi một bên nước mắt: “Vị hôn phu?”
Giọng nói lạnh lùng tĩnh mịch truyền đến điện thoại làm anh ta sợ đến hai chân run rẩy.
“Mục! tổng giám đốc Mục! Tôi thật sự không biết Vũ Vân Hân là người phụ nữ của anh! Tôi với cô ta cũng là có hôn ước trước đây, xin lỗi! Thật xin lỗi!" Anh ta quả thật muốn kêu cha gọi mẹ.
"Vị hôn phu của Vũ Vân Hân vị hôn phu, anh xứng sao?" Giọng nói của Mục Lâm Kiên thoát ra từ kẽ răng, áp bức làm người ta không thở nổi.
“Tôi không xứng! Tôi không xứng! Tổng giám đốc Mục, xin anh cho nhà họ Hoa một cơ hội được không?
"Cút!"
.