“Người nào?” Mục Lâm Kiên tức giận lạnh giọng.
Anh ghét nhất chính là những người cố ý ly gián quan hệ giữa anh với Vũ Vân Hân.
Lục Tâm kiểm tra rất lâu mới phát hiện đối phương sử dụng chính là một tấm thẻ trống rỗng, không có bất kỳ tin tức nào chứng nhận thân phận cả.
“Thật xin lỗi tổng giám đốc Mục, không cách nào kiểm tra được cả”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhíu đôi mày lại: “Định vị!”
“Đây hiển thị là đang ở bệnh viện”
Nghe được câu này, thần kinh của Mục Lâm Kiên nhạy cảm căng cứng.
Trong bệnh viện mặc kệ là bác sĩ hay y tá hay là dì quét rác, đều đã trải qua một đợt khảo hạch nghiêm khắc, tại sao lại có thể có những loại người rồng rắn hỗn tạp thế này được chứ.
“Cụ thể một chút đi.
”
Lục Tâm lập tức pháp bảo vệ tìm kiếm quanh khu lân cận kia.
“Thật xin lỗi, tổng giám đốc Mục, nhân vật mục tiêu đã ném thẻ di động rồi, trước mắt không cách nào tìm được vị trí cả”
Hai mắt sâu lạnh lùng của Mục Lâm Kiên nhắm lại, lạnh lùng trầm tư, đầu ngón tay quạnh quẽ gỡ xuống mặt bàn.
Âm thanh cộc cộc cộc, tương đương với mệt nhọc, làm cho người ta có cảm giác áp bách khó hiểu.
“Gần đây Vũ Vân Hân đã đắc tội ai ở bệnh viện rồi?”
“Không có” Lục Tâm lại trả lời qua loa, lại thấy Mục Lâm Kiên lạnh lùng trừng mắt: “Nghĩ rõ ràng rồi nói tiếp!”
Mồ hôi lạnh của Lục Tâm rơi xuống, lập tức đổi giọng: “Bây giờ tôi lập tức đi tra ngay đây”
“Mục Lâm Kiên!”
Bên ngoài cửa phòng làm việc truyền đến giọng của Vũ Vân Hân.
Dáng vẻ tức giận hung hăn, với Vũ Vân Hân nhát như chuột ngày xưa như hai người khác nhau vậy.
Vũ Thư Anh nghe được tiếng cô kêu gào, bất mãn từ trong văn phòng đi ra: “Chị có thái độ gì thế, lại dám phách lối gọi thẳng tên của tổng giám đốc Mục như thế?
Vũ Vân Hân không để ý đến cô ta, tiếp tục gõ cửa: “Mở cửa”
Mục Lâm Kiên lãnh đạm ấn mở cửa.
.