Vũ Vân Hân xấu hổ vô cùng, ngoại trừ nói câu này, nàng đã nghĩ không ra bất luận cái gì một câu có thể chứng minh mình cũng không có hiểu lầm Mục Lâm Kiên.
Cô sợ hãi nghiêng người sang: “Không có mùi gì lạ đâu! Anh cứ yên tâm mà dùng!”
Mục Lâm Kiên một tay níu cô lại, toàn thân cô đụng vào cơ ngực lớn của anh, cứng rắn, tương đối rắn chắc.
“Anh muốn làm gì?”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng liếc nhìn: “Đây không phải là câu tôi muốn hỏi em?”
“Tôi thật sự không có hiểu lầm anh mà! Lúc đó tôi gấp quá nên quên mất bên ngoài phòng làm việc cũng có toilet, cho nên liền! ”
Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Mục Lâm Kiên giật xuống một cái một cái quần lót trên áo khoác của cô.
Trán Vũ Vân Hân như có sấm sét đán xuống, oanh tạc ra.
Loại quần lót của con trai này giống như đã thấy qua ở đâu rồi.
“Nhìn đủ chưa?” Mục Lâm Kiên trầm thấp lạnh giọng.
Vũ Vân Hân hận không thể tát mình một cái.
Cái áo chết tiệt này của cô thật sự đã móc phải quần lót của Mục Lâm Kiên rồi.
Chẳng trách vừa rồi xuống xe cả đám người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.
Lúc Vũ Thư Anh nhìn thấy cô, hận không thể cầm lấy một thanh kiếm đâm cô vào chỗ chết, hóa ra là do thứ đồ chơi nào.
“Biến thái!” Mục Lâm Kiên trung gương mặt lạnh lùng thấp giọng nói.
Vũ Vân Hân nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể nào tẩy sạch được: “Tôi! ! Tôi không phải cố ý! Tôi hoàn toàn không biết sẽ như thế này”
“Em không đến nhà tôi thì sao có thể lấy được quần lót của tôi?”
Một câu này đã phá hỏng Vũ Vân Hân rồi.
“Tôi! Chẳng qua là cảm thấy nhà anh quá loạn, cho nên mới không cẩn thận, chuyện này không thể trách tôi được nha, muốn trách thì trách quần áo của tôi này do nó nhiều chuyện!”
Nói rồi, cô cởi áo khoác ngoài ra,
Bên trong mặc một cái áo len đan mỏng và một cái váy nhỏ như làn gió thơm, đôi chân dài nhỏ kia phối với giày cao gót, thành người có hương vị**, làm cho sự trêu đều hăng hái ban đầu của Mục Lâm Kiên với cô không còn nữa.
Thay vì trêu chọc cô, không bằng ** đến chơi đùa.
.