Đẩy cửa phòng làm việc ra, một bầu không khí trang nghiêm và yên tĩnh ập tới.
Ba đứa nhỏ đứng đó và nhìn xung quanh.
Văn phòng nguy nga, chỉ riêng bộ số pha còn lớn hơn cả nhà cho thuê chứ đừng nói là toàn bộ văn phòng.
“Nó to quá” Bánh Bao ngạc nhiên nói.
“Cảm giác thất bại quá!” Nơi này lớn như vậy Há Cảo cũng không dám manh động.
Màn Thầu cẩn thận đưa tay chạm vào máy tính trước mặt, “Có vẻ đắt tiền.”
So với chiếc máy tính nhỏ mà cậu sử dụng thì tốt hơn rất nhiều.
Chúng tò mò về căn phòng này, từ trong ra ngoài, hận không thể đi dạo một vòng.
Khi chúng nhìn thấy Mục Lâm Kiên đang ngồi trên ghế văn phòng, cả ba nhất loạt dừng ngay động tác lại.
“Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ lìa” Há Cảo nhất thời kích động, chỉ vào Mục Lâm Kiên và hét lên.
Mục Lâm Kiên cau mày lạnh lùng.
Những ngón tay nhỏ đầy thịt đang chỉ thẳng vào chiếc mũi cao vút của anh.
Ánh mắt thâm thúy như kiếm lạnh lùng, Há Cảo đột nhiên sợ hãi rụt lại, cúi đầu rụt rè nói: “Cháu xin lỗi!”
Thân hình nhỏ bé khiêm nhường bơ vơ lùi về sau Bánh Bao.
“Chúng cháu tới đây để trả thẻ đen” Bánh Bao có tài ăn nói hơn nên đứng đầu, giả vờ bình tĩnh.
Mục Lâm Kiên nhìn chằm chằm vào ba đứa trẻ trước mặt với vẻ mặt nghiêm nghị.
Ngũ quan sắc nét và khí chất hơn người của chúng khiến anh cảm thấy quen thuộc.
“Ở, sao anh này giống chúng ta vậy?” Há Cảo nhẹ nhàng chạm vào tấm ảnh, bởi vì lòng bàn tay nhỏ bé không chạm tới được nên vô tình đầy cả khung hình xuống bàn.
“Xoảng” một tiếng, âm thanh chói tại khiến bầu không khí càng trở nên nghiêm túc hơn.
Cậu lặng lẽ rút bàn tay nhỏ bé của mình lại, bụm miệng tỏ vẻ tủi thân và không kìm được nước mắt.
Cậu không dám khóc lớn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo của Màn Thầu.
Mục Lâm Kiên nhìn thấy mọi thứ trong mắt anh và đưa tay ra để dựng bức ảnh lên.
“Đây là thẻ đen của chú đúng không?” Bánh Bao đưa thẻ đen cho anh.
Mục Lâm Kiên liếc nhìn.
“Cấp dưới của chú ăn trộm thẻ đen của chú để đi nuôi gái và chúng tôi đã phát hiện ra”.
Câu này khiến Lục Tâm ở bên sợ hãi.
Má ơi, cậu nhóc này đang nói gì vậy.
“Tổng giám đốc Mục, không phải như vậy đâu! Tôi thật sự đã đưa thẻ đen cho Vũ Vân Hân theo lệnh của ông”
“Không phải!” Cho dù Há Cảo đang khóc, cũng phải nói chêm vài câu, “Đồ cặn bã, chú ngày nào cũng đi đón gái, đừng tưởng rằng chúng tôi không biết”
Cuộc sống riêng tư của Lục Tâm quả thực rất hỗn loạn, và anh là một gã hào hoa phong nhã nổi tiếng ở tất cả các quán rượu và hộp đêm lớn.
“Chú ta rất xấu xa, chú ta cố tình ăn cắp thẻ của chú để đưa cho Búp Bể chúng cháu.
May mắn bị chúng cháu đã phát hiện ra.
Nếu không, con ma kẹt sĩ như chú nhất định sẽ nói với chúng tôi là Búp Bê ăn cắp thẻ của chú.
Đừng tưởng chúng tôi không biết”.
Lục Tâm chết oan uổng, “Tổng giám đốc Mục, thật sự không phải như thế này.
Ta thích chơi bời, nhưng tôi không thể dùng tiền của anh để chơi gái được!”
“Con ma kẹt sỉ?” Mục Lâm Kiên giọng nói lạnh như băng.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Há Cảo sửng sốt một lúc rồi ngơ ngác nhìn Màn Thầu hấp bên cạnh.
“Cháu vừa gọi chú là con ma ket si à?” Mục Lâm Kiên lạnh giọng hỏi lại.
Há Cảo giật mình vì vẻ mặt nghiêm túc của anh.
Cậu rụt rè ngồi xổm xuống, như thể cậu cảm thấy chỉ cần mình không thể nhìn thấy Mục Lâm Kiên, thì Mục Lâm Kiên sẽ không nhìn thấy mình.
“Em trai tôi không biết nói chuyện, không phải chúng tôi đang mắng chú, mà là đang nói chú ta mới là đồ kẹt sỉ, đã theo đuổi Búp Bê nhà chúng tôi mà còn lấy thẻ của chú để sĩ diện”
Lục Tâm hoảng sợ, “Không phải thể đâu, thật sự không phải như thế đầu.
Chú làm sao dám theo đuổi cô Vân chứ!”.
Nhìn ba đứa nhỏ này, Lục Tâm Thâm ruột gan đều có mùi sắp hối hân… khác hẳn lúc anh chiều chúng.
Giọng nói lãnh đạm lạnh lùng vang lên, Mục Lâm Kiên đưa lại tấm thẻ đen.