Mục Lâm Kiên nhìn thấy cậu cười đầy ẩn ý hơi chau mày, vô thức hạ cửa xe xuống.
“Bảo trọng nha!” Há Cảo chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng hôn gió anh một cái, sau đó vui vẻ đi bộ trở về.
“Xuống xe kiểm tra lốp xe cho tôi!”
Tên nhóc vô liêm sỉ này đến gần xe của anh, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Vào lúc này, xe của Vũ Vân Hân đã lướt qua trước mặt anh.
“Tổng giám đốc Mục, bốn lốp xe của chúng ta xẹp hơi rồi!”
“.” Khuôn mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên đen như than.
Anh bực tức siết chặt tay.
Lục Tâm ở bên cạnh yên lặng lau mồ hôi lạnh, quả nhiên là tiết tấu sóng sau nhấn chìm sóng trước trên bãi biển.
Ba đứa nhỏ ngồi ở trong xe thấy Mục Lâm Kiên không đuổi kịp, vui vẻ vỗ tay hoan nghênh: “Hahaha! Chúng ta thật là thông minh!”
Vô tình, việc chỉnh Mục Lâm Kiên đã trở thành thú vui trong cuộc đời.
“Còn tưởng rằng là vua chúa, ai ngờ chỉ là đồng thau! Hahal” Há Cảo đắc ý cầm tua vít của mình.
Đầu tua vít bén nhọn lấp lánh dưới ánh mặt trời, ánh sáng phản chiếu bị khúc xạ qua gương chiếu hậu của Vũ Vân Hân.
“Há Cảo, con lại làm chuyện xấu gì đấy?” Vũ Vân Hân dùng chân đạp phanh, phân nộ nhìn về Há Cảo đang ngồi ở phía sau ghế lái.
“Không! Con có làm gì đâu, không phải con vẫn luôn ở chỗ này sao!”
Cậu làm vẻ mặt vô tội.
Màn Thầu và Bánh Bao cũng đứng ra giúp đỡ nói: “Đúng vậy! Bọn con có thể làm chứng!”
Vũ Vân Hân nghỉ ngờ xem xét, thấy bọn nhỏ đang trong tư thế ngồi nghiêm chỉnh: “Tha cho các con một lần”
Xe rất nhanh đã đến công ty.
“Mẹ bận rất nhiều việc, các con phải nhớ kí không được chạy lung tung! Ngoài ra, nếu muốn đi nhà vệ sinh thì phải gọi điện thoại cho mẹ, biết không?”
Bọn nhỏ ngồi một chỗ ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt sớm đã nhìn về ba cái hộp ở phòng uống nước phía trước.
Ngày hôm qua phải chen chúc một cái hộp rất to, bọn nhỏ rất bất tiện.
Hiện tại có tới ba cái hộp, cuối cùng cũng có thể tự do thoải mái.
Chờ Vũ Vân Hân rời khỏi phòng uống nước, ba đứa nhỏ lập tức di chuyển ba cái hộp vào phòng kho.
“Quá là tốt! Về sau muốn đi vệ sinh là điều vô cùng dễ dàng!” Ba đứa bé không nhịn được thử ngồi xổm bên trong hộp.
Giống như là được thiết kế riêng cho chúng, nhỏ vừa phải.
“Bông hoa này thật đẹp! Hình như là tặng cho tổ trưởng!”
“Tấm thiệp ở trên viết tên tổ trưởng đó.”
Cuộc trò chuyện phiếm ở phòng uống nước đã làm cho ba đứa nhỏ buông hộp trong tay ra, dán tai lên trước cửa nghe trộm.
“Không biết là ai tặng nhỉ! Trông có vẻ rất nhiều tiền!”
“Hình như có cả một bó bông hồng!”
Sau khi nghe xong, ba đứa nhỏ đều nổi da gà, kĩ thuật tán gái của người đàn ông Mục Lâm Kiên này thật cũ rích.
Bánh Bao ngoắc ngoắc ngón tay, cả ba xúm lại ríu rít nói vài câu.
Bọn họ nở nụ cười mê hoặc.
Thân là anh cả, cậu sẽ chuẩn bị ra trận.
Đậy nắp thùng một cách chắc chắn, bên tai truyền đến chỉ thị từ tổng bộ Màn Thầu.
Anh ta dụi mắt, mạnh mẽ uống mấy ngụm cà phê trong tay để bảo đảm là chính mình đang tỉnh táo, nhìn về hướng hành lang tầng mười ba.
Hộp giấy đã biến mất!
Người khác khó mà tin được hình ảnh này, anh ta không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhìn đồng nghiệp đứng im không nhúc nhích ở xung quanh, không lẽ bọn họ không thấy được sao?
Bánh Bao trốn trong hộp giấy thành công đi đến văn phòng của Vũ ‘Vân Hân, mở hộp giấy ra rồi nhanh tay thay đổi tấm thiệp.
Vốn là viết tên của Vũ Vân Hân, đổi thành công ty của ba đứa nhỏ tặng.
Mượn hoa dâng Phật, thật sự quá thông minh! Bánh Bao ngắm lại rồi nở nụ cười..