Vũ Vân Hân nhìn bọn trẻ trước mặt, “Chẳng lẽ đồ ăn vặt cô trộm thường mang về cho ba đứa con hoang này sao!”
“Cô nói ai là con hoang!” Vũ Vân Hân tức giận.
“Hì hì, giả vờ tiếp tục giả vờ đi, tại sao lại đi theo cô nếu không con hoang của cô?” “..” Vũ Vân Hân im lặng, siết chặt lòng bàn tay với tâm trạng tàn nhẫn.
“Chúng tôi không phải là con hoang, Búp Bê là chị gái của chúng tôi” Ba đứa nhỏ nhận thấy sự khó xử của Vũ Vân Hân, và nhanh chóng lên tiếng giúp đỡ.
Vũ Thư Anh đi tới chỗ ba đứa nhỏ, “Tao nói chuyện đến lượt chúng mày chen vào à?” Vừa nói, cô ta vừa lấy tay bóp mặt Bánh Bao, “Trông để tiện thật!”.
“Bốp.” Một cái tát tát vào má Vũ Thư Anh không báo trước.
Bánh Bao tức giận, “Không để tiện bằng cô.” Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị đánh bởi một đứa trẻ.
Vũ Thư Anh che má, cảm giác đau đớn khiến cô ta xấu hổ chưa từng thấy, “Mày dám đánh tao?”
“Cô dám nhéo tôi!” Bánh Bao tức đến mức tưởng chừng như sắp liều chết với cô ta đến cùng.
“Được lắm, người đâu! Đuổi hết những người này đi cho tôi” Vài vệ sĩ bước vào văn phòng, nhặt đồ của Vũ Vân Hân và ném ra ngoài.
“Tôi vừa từ chức, nhưng trước khi đi, tại sao cô lại vứt đồ của tôi?” “Tại sao? Tại vì nó đánh tôi!” Vũ Thư Anh không thể nuốt được cơn túc này, tức giận chỉ vào bốn người trước mặt.
“Công ty không phải của cô, cô huênh hoang cái gì?” Màn Thầu không chịu được nữa.
“Tôi không kiêu ngạo đầu.
Tổng giám đốc Mục bảo tôi đổi cô đi và thực hiện nhiệm vụ của trưởng phòng nhân sự.” Vũ Thư Anh nhìn Vũ Vân Hân đang bị kéo ra với vẻ khinh thường, “Tránh ra, đừng khiến người ta ngứa mắt”
Vũ Vân Hân khựng lại, cô thực sự chọc giận người đàn ông đó rồi.
Cho dù cô không đi, thì cũng bị đuổi đi.
.
Một gia đình bốn người xấu hổ chạy ra cửa, tất cả đồ đạc của họ đều bị ném xuống đất, cảnh tượng này rất giống với lần đầu tiên họ trở về Trung Quốc.
“Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ chẳng có tí tình người nào” Bánh Bao tủi thân đứng dậy từ trên sàn nhà.
Vừa dứt lời, Lục Tâm vội vàng chạy xuống.
“Tôi thực sự xin lỗi, mọi người ơi Sự xuất hiện của anh khiến nhân viên bảo vệ thô lỗ ban đầu phải rút lui ngay tức khắc.
“Không bị thương chứ?” Lục Tâm lễ phép nói sau khi xác nhận họ không bị thương: “Cô Vân, cô đừng hấp tấp như thế, có gì thì nói với nhau, cô đừng có mà nghỉ việc! Công ty chúng tôi khó lắm mới tìm được một người có trình độ như cô” .
Sự thay đổi ba trăm sáu mươi độ này giống như một giấc mơ.
“Cô Vân, chỉ cần cô không từ chức, chúng ta có thể nói chuyện tiền lương sau.” Bốn người họ bối rối nhìn người đàn ông trước mặt.
“Đây là mức lương tổng giám đốc Mục đề xuất, không biết cô có hứng thú không?” Lục Tâm là người nhạy bén, biết họ cần gì nhất.
Anh viết ra giấy lương tháng tới của Vũ Vân Hân, “Tiền đề là cô phải làm việc ở đó trong ba năm.”
Mức lương được đưa ra cao gấp đôi so với trước đó, là hơn 200 triệu đồng.
Tiền bạc đầy cám dỗ, biểu hiện của bốn người đã phản bội chính mình.
“Thật sự nhiều đến vậy sao?” Vũ Vân Hân thắc mắc hỏi.
“Cần mà”
Dù sao cô cũng không quẹt thẻ của tổng giám đốc Mục, cho cô hơn 200 triệu cũng không phải là quá đáng, làm trợ lý như anh mua một thứ gì đó cho bạn gái bình thường cũng phải hơn trăm.
Vũ Vân Hân vội vàng xoay người, ngồi xổm bàn bạc với ba đứa nhỏ của mình.
Mấy người xì xào bàn tán vừa vui mừng vừa thích thú.
Lục Tâm đứng sau lưng họ, bí mật do thám, không quên chụp vài tấm ảnh.
“Nhưng tại sao vừa rồi bà cô đó lại đuổi Búp Bê đi? Lại còn luôn miệng nói mình là trưởng phòng nhân sự nữa chứ!”