Nhà tù hoang vắng về đêm vô cùng u ám.
Ngày mong đợi nhất của Ninh Phượng đang đến gần, nhưng thật đáng tiếc là bà ta không thể ra được.
“Mẹ, mẹ xem có phải là ba đứa trẻ này không” Vũ Thư Anh chụp ảnh ba đứa trẻ mà cô ta gặp hôm nay.
Ninh Phượng liếc nhìn, “Ừ.
Sao con lại có ảnh của bọn chúng vậy?” “Chúng đến công ty của bọn con, con nghĩ chúng là con hoang của Vũ Vân Hân” “Khởi nghĩ, con hoang thật đấy.” Bà ta đã từng gặp bốn mẹ con họ.
“Con đã tiếp xúc với ba đứa trẻ đó, chúng rất thông minh” Ninh Phượng kinh ngạc nhíu mày, “Ý của con là ba đứa nhỏ này là người gọi cảnh sát?” “Vâng, đúng vậy.” Ninh Phượng không thể tin được lại nhìn đứa trẻ trong bức ảnh.
Chúng mới ba tuổi!
Khi Vũ Thư Anh ba tuổi, cô ta đến một trường học và khóc thét lên kinh hoàng, ba đứa trẻ này làm sao dám đến đồn cảnh sát để gọi cảnh sát?
Nó hơi khó tin.
“Mẹ nghĩ xem, còn ai dám liên lạc với Vũ Vân Hân khi Vũ Vân Hân trở về nữa? Hơn nữa, ít ai biết được tin tức rằng Vũ Vân Hân chưa chết! Dù gì thì đám tang cũng đã được tổ chức vào thời điểm đó” .
Những gì Vũ Thư Anh nói không phải là không có lý, 3 năm trước, nhà họ Vân đã tổ chức tạng.
lễ cho Vũ Vân Hân, tin tức nổi tiếng khắp thành phố đó chính là Vũ Vân Hân rơi từ một tòa nhà ở nước ngoài và chết vì không chịu nổi áp lực dư luận trong chính thành phố của mình.
Khi đó, nhiều khách được mời dự đám tang, ai cũng biết điều đó.
“Theo lẽ thường, những người duy nhất có thể giúp Vũ Vân Hân là những đứa con hoang mà cô ta mang về.”
Ninh Phượng tức giận nhìn chằm chằm ba đứa nhỏ trước mặt, “Dảm tống ta vào ngục ngay thời khắc mấu chốt nhất.
Đúng là không muốn sống nữa rồi.”
“Yên tâm, không phải Vũ Vân Hân đến làm việc ở công ty con sao? Hiện tại cô ta đã bị sa thải, cho nên người phụ nữ này còn không có nguồn thu nhập, chứ đừng nói tới cái gì mà địa vị gia thế”.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Khi ra tù, mẹ sẽ làm chủ tịch tập đoàn Vân Thị.
Nếu cô ta muốn trở mình, cô ta chỉ có thể nằm mơ” Ninh Phượng ngạo nghễ chế nhạo, bà ta bắt đầu mong chờ tương lại phía trước.
Cứ đến giờ cơm là quản thịt nướng lại chật kín người.
Ba đứa bé và Vũ Vân Hân ngồi vừa xinh một bàn.
Trên bàn đầy thịt, nghe thấy tiếng than hồng kêu xèo xèo, mỡ tỏa ra thơm nức miệng trong nhiệt độ cao, bốn người nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong vỉ nướng, liền nhúc nhích không nổi.
Khi thịt se lại và chuyển sang màu vàng nâu là lúc bắt đầu cầm đũa.
“Các con ăn được rồi.” Vũ Vân Hân hào hứng gắp miếng thịt đầu tiên.
Trong nhà có quy định, nếu ăn bất cứ thứ gì ngon, Vũ Vân Hân sẽ ăn miếng đầu tiên và miếng cuối cùng.
Vì vậy, sau khi Vũ Vân Hân cầm lên, ba đứa nhỏ cũng cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
“Oa! Dày quá đi!” Há Cảo múa may hưng phấn, “Vị của thịt đúng là đê mê.” “Lâu lắm không ăn, vui quả” Bánh Bao không khỏi cảm khái.
Màn Thầu là đứa điềm đạm nhất, không gấp gáp, không tranh giành, không giành giật và cũng kén người ăn.
Không ăn mỡ, chỉ ăn nạc, không ăn rau mà ăn hoa quả.
“Búp Bê, con không nghĩ tổ 5 dễ đối phó như mong đợi.
Dù gì mẹ cũng vừa đến đây và không biết gì cả” Màn Thầu nói như một ông chủ lớn, đang ăn cũng có thể nói chuyện công việc được.
“Không phải mẹ còn có các con sao? Sợ cái gì!”
Bạn phải biết rằng cô đang sinh ra ba đứa trẻ thiên tài, một đứa có thể phân tích dữ liệu, một đứa có thể viết báo cáo, tổng hợp tài liệu, và đứa còn lại…
Vũ Vân Hân tính toán sơ qua là từ khi trở về Trung Quốc, có lẽ cô bạn thân cũng không trả hết nợ Há Cảo rước vào người.
“Này, này! Nhìn đằng kia kìa.” Há Cảo len lén nhìn sang chỗ khác.
“Đó không phải là Võ Minh Tính sao? Xung quanh nhiều gái thế!” Bánh Bao ngó qua nhìn, đếm sơ: “Một người ăn cơm với ba cô gái, không sợ đau ví à?”