“Ai làm mẹ ngồi tại đây đều biết, con cái là báu vật của cha mẹ, cô cũng là mẹ của những đứa bé, đúng không?” Ninh Phượng cố ý đưa ống kính nhắm về phía ba đứa bé trong hành lang: “Cô nhìn xem, con cô đáng yêu biết bao nhiêu! Chúng chắc chắn là cục cưng của cô! Cho nên thân là một người mẹ, ai mà không hy vọng con mình có thể sống bình an cả đời”
Nghe những lời này ba đứa nhỏ không còn lời gì để nói: “Thôi rồi!
Búp Bê, làm sao mà đấu lại được!”
Ninh Phượng nghẹn ngào nhìn vào ống kính giới truyền thông, nói: “Thân là bà chủ trẻ của Tập đoàn Vũ Thị, tôi thực sự rất mệt mỏi! Tôi cũng đã bỏ ra không ít công sức với công ty, hơn nữa còn lo lắng có một vài người giả danh thân phận đến lừa gạt tài sản, đôi khi tôi ăn không ngon, nhưng không còn cách nào khác, Tập đoàn Vũ Thị là tâm huyết của Vũ Thế Kiệt, sao tôi có thể bỏ mặc được chứ”
Bà ta thực sự có khả năng nói cho người chết có thể sống lại.
Một câu nói lấp liếm hết toàn bộ sự tham lam của bà ta.
“Cút đi! Vũ Vân Hân đã chết từ lâu rồi, đừng có đặt điều nữa!” Một giọng nói phát ra trong khán phòng, sau đó là tiếng ồn ào của mấy chục người khác.
“Cô vốn không phải con gái của Vũ Thế Kiệt, con gái của Chủ tịch Vũ vốn đã chết từ lâu rồi.
Nếu tin tức về cái chết chỉ là tin đồn, vậy thì tại sao tên của cô lại không được đề cập đến trong di thư của Chủ tịch Vũ?”
Câu nói đã đánh thức tất cả các cổ đông có mặt rằng: “Sau một thời gian dài lại xuất hiện một tên lừa gạt.”
Vũ Vân Hân đứng trên sân khấu hít một hơi thật sâu.
Chuyện đã xảy ra lúc này khiến cô không thể tin nổi, có lẽ do cô suy xét mọi việc chưa chu đáo, nghĩ quá đơn giản.
Ninh Phượng nghênh ngang đi đến gần cô, nói: “Không phục à? Nếu không thì mày cứ ngoan ngoãn quay về mà làm người chết đi, thế nào?”
Giọng điệu hung dữ đây căm hận.
Vũ Vân Hân mím môi cười, nói: “Đây chỉ là mới bắt đầu thôi, vội gì chứ?”
Sự bình tĩnh của cô khiến Ninh Phượng khá bất ngờ.
“Lần này tôi đến, chẳng qua chỉ muốn quấy nhiễu bà, để bà không thể làm Chủ tịch được thôi!” Vũ Vân Hân chế nhạo nói: “Bây giờ tôi đã đạt được mục đích rồi!”
Hiện trường đã không quay quanh việc tiến hành bầu cử nhiệm kỳ mới mà mọi người đều đang thảo luận con gái của Vũ Thế Kiệt đã chết chưa, cô gái đứng trên sân khấu là thật hay giả.
Nếu có một tiêu đề ‘người vẫn còn sống sau tang lễ thì chỉ dựa vào câu tiêu đề này cũng đủ để kích nổ toàn bộ mạng internet.
Giới truyền thông đã không thể ngồi yên trong khu vực truyền thông.
Họ sôi nổi đứng dậy, thấy không ai ngăn cản lại liền chạy về phía sân khấu.
Trước cảnh tượng hỗn loạn, một số cổ đông cũng đứng dậy bỏ đi.
“Bảo vệ! Người đâu!” Ninh Phượng quát to vào microphone.
Không thấy tên bảo vệ hay quản lý hiện trường nào xuất hiện.
Một vài cổ đông dưới sân khấu xoay người nhìn, nói: “Một lần nhiệm kỳ mới mà bị kéo thành hai lần, lần nào cũng đều do Ninh Phượng, ngay cả khả năng xử lý sự cố công cộng cũng không có, tôi thấy vẫn nên thôi đi thì hơn!”
“Còn không phải à? Hơn nữa, phụ nữ mà làm Chủ tịch gì chứ, làm Phó Chủ Tịch là đủ rồi, không cần làm chức vụ lớn như vậy làm gì, đến lúc xoay người một cái gả cho ai đó thì quyền cổ đông trên đầu chúng ta phải làm sao?”
“Ông Minh, chẳng lẽ ông không thấy vậy sao?”
Chú Minh không trả lời, ông ta bình tĩnh ngồi đó.
Tâm mắt vẫn nhìn Ninh Phượng..