Mục Lâm Kiên nhíu mày, tay ôm Vũ Vân Hân vô thức buông ra, bước chân theo bản năng lùi lại sau một bước.
Ba đứa bé lao thẳng về phía anh, nói: “Sau này chú muốn hôn Búp Bê thì phải hôn cả chúng cháu nữa! Tổng giám đốc Mục! Chụt chụt!”
Cả ba bao vây ôm rồi lại hôn Mục Lâm Kiên.
Hình ảnh trước mắt chính là hình ảnh lúc Vũ Vân Hân tan ca về ngày.
thường, nhưng hiện tại nhân vật vào vai cô đã thành Mục Lâm Kiên…
Đột nhiên cô cảm thấy mình bị bỏ rơi, gần đây mới phát hiện bọn nhỏ đều rất thích Mục Lâm Kiên.
“Tổng giám đốc Mục, chú có yêu cháu không?” Sủi Cảo ôm lấy cái trán anh hôn thật mạnh một cách tự mãn.
Một dấu hôn rất dễ trông thấy xuất hiện trên trán anh, bỗng chốc.
hai đứa bé còn lại trợn tròn mắt, theo bản năng buông ra, lặng lẽ chạy ra phía sau lưng Vũ Vân Hân.
Vũ Vân Hân đang chuẩn bị cơm tối đột nhiên bị ba đứa bé ôm lấy chân: “Búp Bê, cứu chúng con!”
“Gì vậy?”
Vũ Vân Hân xoay người, nhìn thấy Mục Lâm Kiên bị hôn sưng cả trán.
“Tiêu rồi!”
Dấu ô mai này có hơi ác liệt.
“Làm sao bây giờ?” Sủi Cảo sợ đến mức nước mắt sắp sửa tuôn trào.
“Trán anh bị thương rồi, hay là tôi dán băng keo cá nhân giúp anh nhé!” Vũ Vân Hân mỉm cười lấy trong túi áo ra một miếng băng keo cá nhân dự phòng dính lên.
Bốn mẹ con bỗng thở phào nhẹ nhõm.
“Cốc cốc cốc… Vũ Vân Hân mở cửa! Tôi yêu eml”
Ngoài cửa vang vọng một giọng nói quen thuộc.
Anh ta bị đẩy lên vách tường, cổ áo bị Mục Lâm Kiên nắm chặt.
Giọng nói tàn nhẫn vang lên bên tai: “Ai cho phép cậu đến đây?”
“Em…”
Anh ta không thể nói lâu không gặp Vũ Vân Hân anh ta có hơi nhớ, nhưng lại nhìn thấy Mục Lâm Kiên cho nên đã uống rượu.
Độc thoại nội tâm khiến anh ta đột nhiên cảm thấy mình quá vô dụng.
Dù gì cũng là lãng tử tình trường, vậy mà bây giờ gặp một người phụ nữ lại hệt như tên trộm, rất không giống anh ta trước đây.
“Cút về ngay” Mục Lâm Kiên gầm thét.
Đột nhiên cửa xuất hiện ba cậu nhóc đáng yêu, nhìn họ như vậy liền tán gẫu với nhau..