Bánh Bao và Màn Thầu đi từ trong phòng ra, lễ phép mời bọn họ tiến vào.
Mục Lâm Kiên và tổng giám đốc Lăng đột nhiên có chút nghỉ ngờ, chỉ thấy ba đứa trẻ đồng thanh nói một câu: “Bảo trọng!”
Đùa cái gì vậy?
Mục Lâm Kiên đi ở phía trước tổng giám đốc Lăng, vừa đi vào cửa đã thấy Vũ Vân Hân ngồi ở trước bàn ăn, trên bàn còn có hai hộp cơm.
“W rồi sao?” Giọng nói âm u lạnh lẽo, Vũ Vân Hân hờ hững ngước mắt lên, hoàn toàn không có dáng vẻ của cô gái nhỏ thường ngày.
Mục Lâm Kiên nhíu mày, đi tới vị trí định ngồi xuống.
“Bảo anh ngồi à? Người kia đâu?”
Mục Lâm Kiên nhìn về phía sau.
“Bang!” Vũ Vân Hân cầm con dao phay cắm trực tiếp xuống mặt màn khiến ba đứa trẻ sợ tới mức muốn nhảy dựng lên.
Mục Lâm Kiên ở trước mặt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng cũng không dám nói tiếng nào.
“Bảo cô ta vào đây!” Vũ Vân Hân thấp giọng nói.
“Vào đi!” Mục Lâm Kiên bình tĩnh nói.
“Con mẹ nó anh chơi tôi à?”
Vũ Vân Hân cầm lấy con dao phay, tổng giám đốc Lăng ở bên cạnh cũng không dám ngồi xuống.
“Sợ tôi giết cô ta hay gì?”
Mục Lăng Kiêu nhíu mày nói: “Tùy thôi.”
Thái độ không nóng không lạnh này của Mục Lâm Kiên đúng là đang khiêu chiến với sự kiên nhẫn của phụ nữ.
“Tên nhãi thối này cậu muốn chết à!” Mục Lâm Kiên tức giận cầm lấy ghế ném về phía anh ta.
“Vốn dĩ là… tôi vừa mới tới, còn chưa bước vào cửa đã bị bắt ở ngoài.
Làm sao mà tôi biết được Mục Lâm Kiên dẫn theo người phụ nữ nào chứ!”
Vũ Vân Hân nhìn Mục Lâm Kiên bằng ánh mắt sắc bén: “Không có phụ nữ?”
Hai người đàn ông ngoan ngoãn lắc đầu, đồng thanh đáp: “Không có phụ nữ!”
Vũ Vân Hân đứng lên, chỉ tay về phía ba đứa trẻ hỏi: “Phụ nữ đâu?”
“Người bọn con nói là tổng giám đốc Lăng và tổng giám đốc Mục, bọn con không có nói phụ nữ…”
Làm loạn nửa ngày hóa ra là do ba đứa nhóc này giở trò quỷ.
Có chút xấu hổ, Vũ Vân Hân bung con dao phay trong tay xuống: “Cho phép các anh ăn ở đây!”
Vốn dĩ đã làm xong cơm, nhưng nghe thấy Mục Lâm Kiên dẫn phụ nữ tới, dù sao cũng không thể keo kiệt bủn xỉn, không rộng lượng mời người ta ăn cơm được, nhưng cô lại không muốn nhìn thấy người phụ nữ kia, vì thế làm ra hai hộp cơm để bọn họ mang đi, thích ăn thì ăn.
Lệ Minh Kiên cầm hộp cơm lên nói: “Sao lại không có thịt?”.