“Tôi cũng ăn xong rồi! Rất ngon!” Tổng giám đốc Lăng còn cố ý cầm hộp cơm trống không lên.
Vũ Vân Hân không hề để ý tới, chuyên tâm nhìn vê phía Mục Lâm Kiên.
Anh ta không phục, cầm lấy hộp cơm của mình đi rửa sạch.
Ba đứa trẻ ngồi ở phía xa quan sát nói: “Anh cá là tổng giám đốc Mục thắng!”
“Em cảm thấy là tổng giám đốc Lăng! Dù sao thì chú ấy cũng nam nữ đều ăn!”
“Em cược mỗi người một nửa” Há Cảo chia nửa miếng giăm bông vào hai tờ giấy viết tên Mục Lâm Kiên và tổng giám đốc Lăng.
“Không được cược cả hai” Mà thầu nghiêm túc ngăn cản.
“Nhưng mà anh cảm thấy, thật ra không có ai thắng cả” Bánh Bao nhàn nhạt nói.
Há Cảo buông tay: “Không có cách nào, Búp Bê càng ngày càng hiểu đàn ông rồi”
Vũ Vân Hân bóp dọc theo bả vai Mục Lâm Kiên, đầu ngón tay dần hướng về phía cổ.
Đầu ngón tay hồng rực, dưới ánh đèn lại càng trở nên mị hoặc.
Tổng giám đốc Lăng tức giận nắm chặt tay lại, hai người trước mặt như thể đã coi anh ta như người vô hình rồi.
Chỉ thấy Vũ Vân Hân thuần thục đưa tay tới huyệt thái dương của Mục Lâm Kiên, nhẹ nhàng, mềm mại…
Thuận tiện còn bóc một tấm băng cá nhân ra dán lên.
“Nhớ kỹ, đừng đụng vào nước! Chưa đủ ba ngày thì chưa được bóc ral” Vũ Vân Hân nói nhỏ vào tai Mục Lâm Kiên.
“Ừm”
Nghe được giọng nói lạnh lùng, Vũ Vân Hân mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Hy vọng anh không phát hiện ra bên dưới lớp băng dán là dấu hôn của Há Cảo…
Nghĩ vậy, Vũ Vân Hân thật sự muốn đánh cho tên nhãi thối này một trận, cả ngày chỉ biết gây phiền phức.
“Thời gian không còn sớm nữa, phải về rồi!” Tổng giám đốc Lăng thật sự không nhìn nổi nữa, đi tới trước mặt Mục Lâm Liên, khom lưng, không nói hai lời lập tức bế lên kiểu công chúa.
chỉ có tên của hai người đàn ông, lúc này đã có thêm tên của Vũ Vân Hân được thêm vào.
“Anh cảm thấy, búp bê thua rồi!”
“Em cũng thấy vậy! Em cảm thấy bọn họ rất có tố chất thành CP”
“Liệu có phải họ gạt chúng ta lén lút ở bên nhau rồi không?”
Nói rồi, ba đứa trẻ sắc bén chỉ về phía sau hai người đàn ông, quay người xì xào nói: “Vừa rồi ôm nhau, bây giờ cũng ôm nhau, búp bê!”
Hai người đàn ông vội vàng che miệng ba đứa bé lại: “Mấy đứa đừng có nói linh tỉnh”
Ba đứa bé chỉ nhếch mép cười, xoa xoa đầu ngón tay.
“Ba mươi ba triệu!” Tổng giám đốc Lăng nháy mắt đã hiểu.
“Ba trăm triệu!” Mục Lâm Kiên cũng không coi tiền ra gì, vừa mở lời đã ra giá lớn..