Về phần người gửi tin là ai thì cô ta không rõ, chỉ cần Vũ Vân Hân bị hại, trong lòng cô ta đã rất vui vẻ rồi.
Xuất phát từ lòng tò mò, cô ta gọi điện cho công ty bảo vệ: “Có nhìn thấy cô Vũ ra ngoài không?”
“Không thấy!”
Bảo vệ là anh họ của cô ta, trước vẫn luôn là người dự phòng, sau khi bỏ ra chút tiền lẻ bây giờ đã lên chính thức.
“Anh giúp tôi nhìn, nếu như cô ta ra ngoài thì nhớ nói cho tôi!”
“Là cô ta ra ngoài một mình hay với người khác?”
“Với ai2” Tuyết Nhi nghi hoặc.
“Tổng giám đốc Mục! Tôi thấy cô ta lên se tổng giám đốc Mục.”
“Rất tốt!”
Tuyết Nhi ước gì càng nhiều người biết chuyện này thì càng tốt, lúc này tâm trạng Vũ Thư Anh cũng thế.
Nhưng bây giờ cô ta thay đổi.
Hôm nay Ninh Phượng đã tìm Vũ Thư Anh từ sớm, nhưng đến tận bây giờ bà ta vẫn chưa nhận được một cú điện thoại nào.
“Nếu mày không gọi điện lại cho tao, thì đêm nay tao sẽ đánh chết mày!” Ninh Phượng tức giận đến mức phát điên, bà ta không nghe lọt một câu của buổi họp sáng nay.
Tìm nửa ngày cũng không thấy Vân Thư Anh, bây giờ bà ta hận không thể giết đến trước mặt Vũ Thư Anh.
Vũ Thư Anh không để ý đến, cô ta ra khỏi văn phòng, đang chuẩn bị cầm văn kiện đi lên tầng cao nhất, thì gặp Vũ Vân Hân ở thang máy.
“Ra ngoài?” Vân Thư Anh liếc mắt.
“Liên quan gì đến cô!”
Vũ Thư Anh cười lạnh: “Nếu như cô ra ngoài, thì tôi khuyên cô đừng đi”
Vũ Vân Hân không để ý đến.
“Tôi đã nhắc nhở cô rồi, sau này đừng có hối hận, lần này coi như hòa nhau”
Ý trong lời này, khiến Vũ Vân Hân bối rối.
Cô đi xuống tầng tới sảnh tiếp khách.
Bảo vệ vừa ăn cơm no trở về thì thấy Vũ Vân Hân.
Vẻ mặt anh ta rất nghỉ hoặc, không phải là đi cùng vơi tổng giám đốc Mục sao? Sao còn ở đây?p Bảo an đứng phía sau chụp một tấm ảnh.
“Khụ khụ khụ!”
Đột nhiên có một tiếng ho non nớt truyền đến từ bên cạnh.
“Xin hỏi luật sư, ** sẽ bị xử mấy năm?”
“Loại này lén lút ** phụ nữ sẽ bị xử ngồi tù mấy chục năm, đợi đến khi già, mỗi ngày ** thì sẽ được thả ra”
“Tôi cảm thấy nên cắt đầu ngón tay xuống, như vậy anh ta mới sợt Sẽ không gieo vạ cho những cô gái khác.”
Giọng nói thì thầm của ba đứa nhóc rất lớn, bảo vệ nghe thấy rõ ràng.
“Các người là ai? Ai cho phép các người vào?” Anh ta chống nạnh khoe khoang uy nghiêm của mình.
“Chúng tôi là ai? Chúng tôi là nhân vật nổi tiếng của tập đoàn Mục Lâm, đến nay còn có người không cho phép chúng tôi vào? Kể chuyện cười gì th?”
Ba đứa nhỏ vừa chống nạnh, vừa lấy điện thoại ra: “Người đàn ông này ** búp bê, quá khó ưa! Tôi phải nói cho tổng giám đốc Mục”
Bảo vệ bất đắc dĩ, vội vàng xóa ảnh của Vũ Vân Hân trước mặt ba đứa nhỏ.
“Đưa điện thoại ra đây, tôi mới tin tưởng anh!” Màn Thầu vẫy tay với anh ta.
“Không được! Bên trong có rất nhiều việc riêng tư, tại sao tôi phải đưa cho cậu!”
“Vậy cũng được! Tôi sẽ nói cho tổng giám đốc Mục biết, anh ** rất nhiều quần nhỏ của phụ nữ” Há Cảo nhấn một cái, trực tiếp gọi điện cho Mục Lâm Kiên..