Chính Võ Minh Tinh đã ra lệnh cho Vũ Vân Hân viết, nhưng bây giờ đến lượt cô ra lệnh cho
“Tổ trưởng, trước đây tôi phụ trách công tác bên ngoài, không giỏi viết báo cáo” Võ Minh Tinh thấp giọng thở dài, giảm bớt sự kiêu ngạo trước đây.
“Không có chuyện không giỏi hay giỏi làm chuyện gì hết, anh cứ viết báo cáo cho tôi đi.” Cô không biết gì khi cô đến, và cô đã bị anh ta sai đi họp.
Võ Minh Tinh không còn cách nào khác là bật máy tính lên.
Anh ta hiểm khi sử dụng máy tính, vì đã lâu anh ta không đánh máy, nên chuyện này đã trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Hồi lâu mới được hơn chục dòng.
“Hai người dọn dẹp ngay cho tôi.
Trong vòng nửa giờ, tôi phải nhìn thấy bàn sạch sẽ, sàn nhà không vết bẩn, tài liệu gọn gàng.” Vũ Vân Hân chỉ vào hai người đàn ông trước mặt.
Lần trước họ đã sai cô dọn, nhưng bây giờ bà đây sai ngược lại đấy.
Mọi người đều biết Vũ Vân Hân đang trả thù, nhưng không ai dám phản kháng vào lúc này.
“Ở đây không sạch sẽ.
Lau sạch sẽ cho tôi”.
Cô chỉ tay vào bụi trên bàn của mình với hai tay chống nạnh.
“Vâng, tổ trưởng” Hai người lấy giẻ lau cẩn thận.
“Đây nữa”
Thật ra từ lâu cô đã không quen với bầu không khí ở đây, đống tài liệu lộn xộn chất thành núi, những tài liệu không cần thiết thì đầy ắp không ai xử lý.
“Từ hôm nay tôi không muốn văn phòng có mùi khói thuốc lá nữa.” Cô chỉ vào tàn thuốc trên bàn, mùi khói thuốc nồng nặc khắp nơi.
“Không được đâu ạ! Chúng tôi đều là đàn ông, nên không thể không hút một điếu thuốc!”
“Không được!” Cô lấy bản đồ công ty ra, “Vốn dĩ công ty có một số khu vực cấm hút thuốc, anh có thể đến khu vực cấm hút thuốc để hút hết điếu thuốc của mình, nếu không, khi phát hiện sẽ bị trừ KPL ngay.
“.
Nghe nói KPI sẽ bị trừ điểm, mỗi người vội vàng vứt cái gạt tàn xuống bàn.
Một văn phòng không có mùi khói quả thực không còn u ám nữa.
Rèm cửa được mở ra, và toàn bộ văn phòng trở nên sáng sủa.
Vũ Vân Hân đã thay thế Võ Minh Tinh trước đây.
Là tổ trưởng, cô có đủ các loại thiết bị văn phòng, trong đó có hai chiếc điện thoại.
Vũ Vân Hân luôn làm báo cáo và kế hoạch công việc, về thành tích của tổ 5 vừa qua và tất cả các dự án đầu tư, cô không biết nhiều.
“Tổ 5 của chúng ta có trong tay những dự án đầu tư nào, hôm nay anh phải cho tôi danh sách chi tiết”
“Không có” Võ Minh Tinh trả lời đơn giản.
Mấy người trong đội bên cạnh cũng trả lời: “Có dự án thì chúng ta sẽ không bị công ty ném tới nơi này chim không kêu chó không ngửi thế này”
Vũ Vân Hân bán tín bán nghi.
Mặc dù tổ 5 không được toàn bộ bộ phận kinh doanh ưa nhưng hiệu quả dự án của họ vẫn ở mức trung bình trên, nếu không có dự án thì hiệu quả hoạt động của họ đến từ đâu.
Vũ Vân Hân bật máy tính của Võ Minh Tinh và thấy rằng tất cả các tệp trong đó đã được dọn sạch, và ngay cả tài liệu báo cáo công việc trong đĩa cứng cũng không còn nữa.
Là tổ trưởng, cô không hiểu tình hình kinh doanh của đội mình, vậy cô nên nói gì trong buổi báo cáo chiều nay?
Cô đứng dậy và đi đến chỗ Võ Minh Tinh, “Nếu đã không có dự án nào thì tại sao hiệu suất của chúng ta lại ở mức này?”
“Lừa ông chủ chứ còn gì nữa! Cô đã ở đây lâu vậy rồi mà cô còn không biết làm một dự án giả ăn liền mấy năm sao?”.
Một câu đã chặn Vũ Vân Hân nghẹn đến chết.
Cô thực sự không biết, bởi vì cô chưa bao giờ làm việc trong giới đầu tư mà chỉ học nó từ học viện tài chính kinh doanh mà thôi.
Đối với chủ đề Võ Minh Tinh cố tình tránh né, Vũ Vân Hân không tiếp tục hỏi.
Cô bước ra khỏi văn phòng và đến phòng hồ sơ một mình.
“Này! Anh Viên, nếu chúng ta bị bại lộ thì phải làm sao?” Nhìn thấy Vũ Vân Hân đi, mấy người xung quanh tụ lại.