“Không phải chứ! Chẳng lẽ mẹ lại đi…” Vũ Vân Hân nhíu mày, nửa sâu sau dưới ánh mắt của Mục Lâm Kiên cứ thế được cô nuốt ngược trở lại.
Không lẽ cô nằm mơ?
Làm sao có thể mơ giống thật như thế?
Vũ Vân Hân ôm lấy ba đứa nhỏ, hôn từng đứa một.
“Em nói mà, mỹ nữ nhà mình dạo này vô cùng thích ngủ, ngồi đứng gì cũng ngủ được hết, chỉ cần đứng lại là buồn ngủ”
Mục Lâm Kiên lấy một chén trà cho cô hỏi: “Đến tháng chưa?”
Ba đứa nhỏ vô cùng có kinh nghiệm lắc đầu: “Chậm hai tuần rồi.”
Vũ Vân Hân giờ đây cảm thấy bản thân không còn chút bí mật cá nhân nào: “tiểu tử thúi, mấy chuyện này mà cũng nhớ rõ ràng thế sao?”
“Có vấn đề gì sao?”
Câu nói nhẹ nhàng đơn giản, đối với ba nhóc con lại là vô hạn tổn thương.
Mấy đứa nhóc đột nhiên có cảm giác về tương lai đen tối sắp ập đến.
“Xong… Chúng ta không còn chỗ đứng rồi!”
” Chúng ta sắp bị đuổi ra khỏi cửa rồi!”
” Mục Lâm Kiên, chú thật là thâm hiểm!”
Ba nhóc con cùng chung chiến tuyến toàn lực mà oán trách Mục Lâm Kiên, không thèm quan tâm cái gì tổng giám đốc với đại boss nữa rồi.
Vũ Vân Hân mê muội cố gắng nhớ lại, cô tự mình lên lầu, đoạn sau như thế nào cô thật sự không nhớ nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại ngáp, cơn buồn ngủ lại kéo đến khiến cô từ từ nhắm mắt lại.
“Chú sẽ chịu trách nghiệm” Mục Lâm Kiên rất nghiêm túc nói.
“Chúng cháu không cần chú chịu trách nghiệm, chúng cháu có thể chăm sóc tốt cả mẹ và em” Ba đứa nhóc bắt đầu bày ra dáng vẻ đàn ông trưởng thành.
Mục Lâm Kiên nhíu mày: “Y tá cao cấp chăm sóc thời gian mang thai, chất lượng tốt nhất chăm sóc trong tháng cữ, ăn uống khoa học dinh dưỡng, thai giáo khoa học… Mấy đứa trả nổi?”
Ba đứa nhỏ sâu sắc cảm giác được bản thân nghèo túng sau một hồi khinh thường đến từ vị trí của vương.
Kỳ thật, Mục Lâm Kiên còn muốn nói một câu nữa.
Nếu lúc trước.
bắt được mẹ mấy đứa vào tay, mấy đứa cũng có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này.
“Cháu tin tưởng em gái sẽ không thích loại người giàu khoa trương như chú” Ba đứa nhỏ nhất quyết nổi tự ái rồi..