Tin tức nóng sốt như thế này chắc chắn sẽ trở thành một miếng mồi béo bở trong thời đại hiện nay.
“Đúng rồi, cô chính là người đầu tiên biết tin này đấy! Lần trước khi vụ án của bánh bao xảy ra, cô nói thật tới mức khiến tôi nhớ mãi, vậy thì xem ra cô cũng thuộc diện tinh nghỉ trong việc tiết lộ thông tin ra ngoài.”
“Vũ Vân Hân, cô đừng có hèn hạ tới mức này có được không?”
“Tôi không hèn hạ, tôi có mục đích rõ ràng.
Chỉ cần cô lấy ra những tài liệu lúc mẹ tôi còn nằm viện thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này cho cô, tha cho cô một mạng.
Nếu không… đây chính là con của Mục Lâm kiên, nó đã không đơn thuần chỉ là con của Vũ Vân Hân nữa rồi, cô cứ liệu mà làm đi”
Vũ Thư Anh không dám tin đây là sự thật.
Vì để kiểm tra xem đây có phải là sự thật hay không, cô ta cố tình lên tầng cao nhất để kiểm tra.
Chỉ là ngay khi cô ta tiến vào phòng làm việc thì bên trong không có một bóng người, yên tĩnh như tờ.
“Mẹ, con không thấy tổng giám đốc Mục và ba đứa nhỏ ở cùng một chỗ.
Con chỉ thấy ba đứa nhỏ đến một phòng khác để học, chứ không ở cùng một chỗ với Mục Lâm Kiên”
Ninh Phượng thật sự đang rất tức giận: “Tại sao Mục Lâm Kiên có con được chứ, huống hồ chi Mục Lâm Kiên là người ghét trẻ con như thế”
Hai người họ càng nghĩ càng không thể tin nổi.
Tính toán một chút thì có thế nào thì ba đứa trẻ kia cũng đã hơn ba tuổi rồi.
Mục Lâm Kiên có con hơn ba tuổi…
Ninh Phượng thật sự rất muốn khóc.
Thật sự thì cho dù có tính thế nào thì đây cũng không thể là mưu kế của Vũ Vân Hân được.
Bây giờ thì sao có thể ra ngoài nói rằng Vũ Thư Anh và Mục Lâm Kiên có con được.
“Đây nhất định là mưu kế của Vũ Vân Hân! Con quên rồi sao? Chúng ta đã nhiều lần mắc bây của con nhỏ đó.
Lần này chúng ta không thể tin được! Nói không chừng cô ta muốn lợi dụng việc này để khiến người góp vốn cảm thấy vui vẻ đấy, đúng là thủ đoạn hèn hại”
“Mẹ, thế chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
Ninh Phượng nhìn chú Minh đang ngồi câu cá trước mặt mình, cuối cùng cũng không nói ra việc sẽ giao cổ phần cho cô ta.
Bà ta sẽ thử mấy tháng xem sao, nếu không được nữa thì bà ta sẽ đến tìm ông Mục.
“Mẹ, con thấy rồi! Con thấy Mục Lâm Kiên rồi..” Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tới âm thanh kích động của Vũ Thư Anh.
“Thấy cái gì?” Ninh Phượng không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Mục Lâm Kiên dẫn theo mấy đứa nhỏ”
Vũ Thư Anh vội vàng mở video trong cuộc gọi lên cho bà ta xem, Ninh Phượng vừa thấy vừa trợn tròn mắt.
Mục Lâm Kiên đang bước xuống xe, hai tay nắm lấy tay hai đứa nhỏ, trên vai anh lại có một đứa nhỏ khác.
Ba đứa nhỏ đều có vị trí riêng của mình, bốn bố con họ cười nói vô cùng vui vẻ.
Không ai có thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này!
Ninh Phượng không ngừng phóng to hình trong điện thoại, ba đứa bé này có hóa thành tro thì bà ta cũng nhận ra, sau khi nhìn mấy lần cũng không dám xác nhận.
“Nhất định là giả, không thể nào!” Ninh Phượng không ngừng nói mấy cô này.
Trong lòng Vũ Thư Anh sụp đổ, cô ta không muốn thấy cảnh tượng này.
Cho đến khi Mục Lâm Kiên dắt tay ba đứa nhỏ vào thanh máy thì cô ta mới hoàn hồn.
Trong lúc lơ đãng, nước mắt cô ta vô tình rơi xuống khóe mắt.
Tất cả những suy nghĩ trong lòng cô ta đều đã được xác nhận, cho.
dù cô ta có thể ở cùng một chỗ với Mục Lâm Kiêm thì cũng là mẹ kế của ba đứa nhỏ này.
Ninh Phượng và Vũ Thư Anh suýt nữa đã tan vỡ.
Sau khi lên tới tầng cao nhất, cửa thang máy đột nhiên mở ra..