Hai má Vũ Vân Hân đỏ bừng: “Các con không thể nói ít đi vài câu sao, ngoài ra mẹ còn chưa nói muốn kết hôn”
Ba đứa nhỏ tức giận trợn mắt: “Mẹ cũng không xem mình bao nhiêu tuổi rồi, cái tuổi này thì phải nhanh chóng kết hôn một chút, không cho phép dì tìm người đàn ông khác nữa”
Nghe đến đây đôi môi mỏng của Mục Lâm Kiên nhếch lên.
Nói mất nửa ngày thì ra ba đứa nhóc thối này là muốn gán ghép anh với Vũ Vân Hân.
“Búp Bê, mẹ có muốn đi tắm với chúng con không?”
Chỉ thấy ba đứa nhỏ bật cười vui vẻ.
“Đừng ngượng ngùng, bọn con biết các người đi tắm chung mà” Ba đứa nhỏ nháy mắt với Vũ Vân Hân.
“Im miệng”
Hai má Vũ Vân Hân đỏ bừng.
“Bộ dạng Mục Lâm Kiên lúc tắm rửa quả thật là đẹp trai đến ngất ngây luôn” Nhóc bánh bao hét lên.
“Oal Đêm nay ngươi có thể xem mãnh nam tắm rửa” Bánh bao trộm cười ngốc.
“Con cũng muốn tắm chung với mãnh nam.
Ba năm qua con đã tắm chung với Búp Bê rồi, giờ thỉnh thoảng cũng nên thay đổi khẩu vị.” Ba nhóc bánh bao đồng loạt nói ra sự thật.
Ba đứa nhóc vội vàng bới cơm, tích cực ăn thịt.
“Chú cũng không có nói là đi tắm chung với bọn cháu.” Giọng nói cao ngạo của Mục Lâm Kiên vang lên, cả bầu không khí vui vẻ bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Ba đứa nhỏ đáng thương nhìn anh.
“Tôi không có hứng thú với mấy đứa nhỏ” Mục Lâm Kiên, người đang ngồi ở ghế của chủ nhân của bàn ăn nhìn Vũ Vân Hân ở một bên với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Biểu tình như thể hận không thể ôm cô lại, Mục Lâm Kiên khó chịu nhìn vào vị trí khoảng cách.
“Chúng cháu tắm cùng Búp Bê, không có tắm cùng chú đâu nhé.”
Bánh bao nhỏ hung tợn nói.
Bánh bao nhỏ tức giận cầm cái dĩa ăn chỉ vào Mục Lâm Kiên: “Chú là một chú già xấu xa, suốt ngày luôn ôm một bụng suy nghĩ muốn đánh nhau với Búp Bê của chúng cháu thôi”
“Đêm nay chúng ta chơi cùng Búp Bê đi.”
Tốc độ thay đổi sắc mặt của ba đứa nhỏ cũng không có gì là lạ.
Vừa rồi còn có mới nới cũ, giờ mỗi đứa đều chạy sang ôm đùi Vũ Vân Hân.
“Búp Bê, con tôm này ăn ngon lắm đó, nhưng mà thịt không nhiều lã “Canh này ăn vào sẽ đẹp da đó.”
“Búp Bê ơi, để con xoa bóp cho mẹ nhé”
Sau bữa ăn này, Mục Lâm Kiên cảm thấy rõ ràng răng mình không hề có chỗ đứng trong gia đình này.
Ăn xong, bốn mẹ con ngồi sang một bên xem TY.
Anh ngồi cô đơn trong góc, uống rượu vang đỏ.
Đây là địa vị của nam chủ nhân hiện tại.
“Con khát, con muốn uống nước, bố ơi!” Bánh bao ăn khoai tây chiên.
“Con muốn coca ướp lạnh”
“Bảo đầu bếp dọn cho con một ít thịt nướng với nha”
Vũ Vân Hân, người đang ngồi giữa đám trẻ, cũng nói: “Tôi muốn uống trà sữa”
Bốn mẹ con nhìn Mục Lâm Kiên đang đứng một bên.
Anh ta không nói nên lời, để ly rượu xuống: “Gọi người giúp việc đi”
“Thế thì chú dựa vào cái gì để cháu gọi chú là bố chứ?” Ba đứa nhỏ bực bội.
Một câu đã chặn họng Mục Lâm Kiên đến chết..