“Này, pa pa! Đóng cửa ngủ chung đi! Tụi con là vị thành niên, pa pa phải kiềm chế chứ!”
“….” Sắc mặt Mục Lâm Kiên trở nên âm trầm.
“Chẳng lẽ bố không muốn ngủ cùng con mình sao?”
Câu nói này khiến Mục Lâm Kiên không nói nên lòi.
Chỉ là thân thể cường tráng của anh bị hai đứa trẻ đè chặt khiến anh không thể động đậy nổi.
“Giỏi! Đi ngủ đi! Há Cảo đưa tay lên vuốt trán hắn như cách Vũ Văn Hân thường dỗ dành chúng đi ngủ vậy: “Bố là ngoan nhất! Mau đi ngủ đi?”
Bởi vì tối qua ngủ khá trễ nên khi Mục Lâm Kiên rời giường thì bốn mẹ con họ vẫn còn say giấc nồng.
Để không đánh thức họ nên anh bảo những người làm trực ban phải giữ im lặng.
Một giấc này kéo dài đến giữa trưa.
Vũ Văn Hân lười nhác mở mắt, ánh nắng đã lên cao đặc biệt chói mắt.
Bên ngoài lâu đài, tiếng chuông cửa thanh tao vang lên.
Cô đứng dậy đi đến trước ban công, duỗi người.
Nhìn thấy người phụ nữ mặc sườn xám trông rất thanh lịch đứng ngoài cửa.
Hình bóng quen thuộc khiến cô nhanh nhẹn chạy về phòng dọn dẹp một chút.
“Mọi người nhanh lên, có khách đến thăm!” Vũ Văn Hân nhanh chóng đánh thức những đứa con dậy.
Lúc này, mọi người đã đến sảnh lớn.
Giọng của mấy người phụ nữ vang lên, vọng lại cả tòa lâu đài.
“Hình như cô Thẩm đẹp hơn thì phải, học tập bên ngoài chắc vất vả lắm!”
“Không đâu! Tốt lắm!
“Lần này về có đi nữa không?”
“Không đâu! Bố tôi bảo tôi ở lại đây để giúp ông ấy xử lý việc làm ăn.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nói chuyện với cô Thẩm là ba người dì của Mục Lâm Kiên.
Các cô ấy nói rằng cuối tuần sẽ gửi đồ bổ đến, bởi vì ông ngoại của Mục Lâm Kiên lập nghiệp bằng đồ bổ khô, cho nên những thứ này đều có giá trị tốt và quý báu.
“Hình như Lâm Kiên không ở nhà sao?”
Hai chữ Lâm Kiên này khiến Vũ Văn Hân chú ý đến người phụ nữ mặc một bộ đồ kiểu mới đang đứng dưới lầu.
Tóc dài đến eo, cử chỉ đoan trang, khóe miệng luôn mang ý cười, khuôn mặt như hoa đào.
Thân hình mảnh khảnh ưu nhã, cách nói chuyện nũng nịu.
Ba người dì đều nắm lấy cổ tay cô ta, như đã quen biết từ lâu.
Nghe nói Mục Lâm Kiên có một vị hôn thê, không lẽ là cô ta?
“Búp Bê, cô ấy không đạp bằng mẹ.”
Không biết từ lúc nào, ba đứa nhỏ đã đến bên cạnh Vũ Văn Hân.
Bọn chúng nhìn những người dưới lầu, trên tay còn cầm cây kem..