Năm đó do cô quá ngốc, yêu thương nhân viên của mình, để rồi bị Võ Hào Kiệt lừa một vố.
“Không ký.
Ông quay về nói cho bọn họ biết, loại dự án nhỏ này tập đoàn Mục Lâm chúng tôi không chấp nhận.”
Vũ Vân Hân không muốn phân tán tiền đầu tư, mà cô muốn làm dự án lớn.
“Thật sự có bệnh.
Cô ngủ với đàn ông đã có tiền rồi, nhưng chúng tôi không thấp kém như cô, đồ đàn bà thối không hiểu đầu tư.” Tổ hai nóng nảy.
“Tôi ngủ có thể được tiền, vậy ông cũng ngủ đi.” Vân Vũ Hân mặt không đổi sắc, giương mắt kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía ông ta.
Giày cao gót linh hoạt đi về phía tổ trưởng tổ hai.
Cô cao ngạo mà nhìn về phía ông ta: “Không phục?”
Giọng điệu lạnh lùng không mang chút sợ hãi nào: “Không phục thì cút cho tôi.
Tôi là quản lý dự án, tôi nói mới được tính.”
“Cô đúng là đồ thấp kém dơ bẩn, cô nhất định sẽ phải hối hận.” Tổ trưởng tổ hai dữ tợn phẫn nộ chỉ về phía cô.
“Nếu Tổng giám đốc Mục bảo tôi sẽ hối hận, thì lúc ấy ông hẵng tới phân xử.”
Nghe thấy một tiếng Tổng giám đốc Mục, tổ trưởng tổ hai trợn tròn mắt, cứng ngắc xoay người, nhìn thấy Mục Lâm Kiên đứng ở cửa ra vào.
“Tôi nói dự án không thông qua, ông ta đã nói tôi thấp kém dơ bẩn, Tổng giám đốc Mục nói thử xem tôi có thấp kém dơ bẩn không?” Vũ Vân Hân cực kỳ đáng thương nhìn về phía anh.
“Dự án nào?”
Khí thế Mục Lâm Kiên mạnh mẽ, khiến tổ trưởng hoảng sợ: “Không có.
Không có gì.”
Ông ta biết rõ, toàn bộ bộ phận dự án chỉ có năm tổ dự án phải đưa lên cho Mục Lâm Kiên trước rồi mới được thông qua, mà tổ bọn họ không cần Mục Lâm Kiên xét duyệt thông qua, cho nên làm chuyện gì cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mục Lâm Kiên đi đến trước mặt ông ta, khí thế bức người với đôi mắt lạnh lùng dừng trên người ông ta, đưa tay cầm dự án kinh tế trên tay ông ta.
Ông ta luống cuống.
Lo lắng nuốt một ngụm nước bọt.
Ngay cả hai chân cũng như đang nhũn ra.
.
Truyện Hài Hước
“Từ bao giờ có thể tùy tiện thông qua dự án rác rưởi này của tập đoàn Thẩm Thị?”
Mục Lâm Kiên chỉ nhìn tờ thứ nhất, hoàn toàn không nhìn phần sau, trực tiếp ném cặp văn kiện vào trong thùng rác.
“Rất xin lỗi.
Tôi sẽ tìm lại lần nữa.” Tổ trưởng vội vàng muốn rời đi.
“Khoan đã.”
Giọng Vũ Vân Hân lạnh lùng nói.
Cô không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy được.
Tổ trưởng ngây ngẩn cả người, dừng bước chân: “Còn có việc gì sao? Quản lý?”
“Tổng giám đốc Mục, tôi đã xem qua dự án lúc trước, công ty của chúng ta có sáu mươi phần trăm dự án hợp tác với nhà họ Thẩm.
Tôi phát hiện có những dự án không đến nơi đến chốn lại tốt hơn dự án nhà họ Thẩm nhiều, hơn nữa tính giá mạnh hơn nhà họ Thẩm gấp nhiều lần, kể cả rất nhiều sáng tạo khoa học kỹ thuật mới cũng hoàn thiện hơn nhà họ Thẩm.
Chẳng lẽ chúng ta là người đầu tư không phải nên mua một dự án đáng giá nhất bằng số tiền phù hợp sao? Hay lại chỉ dựa vào quan hệ qua lại?”
Lời này của Vũ Vân Hân khiến mồ hôi lạnh của tổ trưởng túa ra.
Mục Lâm Kiên quay người nhìn về phía toàn bộ tủ hồ sơ, những thứ này toàn bộ đều là dự án của tổ khác, công ty quy định chỉ cần dự án không vượt quá ba nghìn tỷ thì không cần đưa cho anh xét duyệt..