Cậu ta nhìn tất cả mọi người trong nhà vệ sinh nam: “Đớp cứt phải không? Thật là.
Đừng có ép tôi.”
Nói xong, cậu ta kiêu ngạo thẳng bước đi ra ngoài.
Ngay sau đó, mấy bạn nhỏ phía sau cũng đi ra ngoài theo.
“Mấy người đang tạo phả đúng không?”
Lời Võ Kiệt nói ra bị vứt lại trong không khí, không người nào để ý đến.
Từng người một lưu loát ra khỏi nhà vệ sinh, để lại một mình cậu ta.
Cậu ta lúc nào cũng được tâng bốc, nay lần đầu tiên cảm nhận được cô đơn cùng thất bại, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang kiên cường bắt đầu chu mỏ khóc lóc đau lòng.
“Mẹ ơi.
Con rất nhớ mẹ.” Cậu ta vừa khóc vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh nam.
Trong phòng học truyền đến tiếng bọn nhỏ hoan hô tung tăng như tiếng chim sẻ, giống như chuyện cực kỳ náo nhiệt này là chuyện của người khác, không hề liên quan tới bọn họ.
“Kia không phải cậu chủ Võ à?” Tiếng của Tiểu Khả khiến mọi người chú ý tới Võ Kiệt đang khóc nhè.
“Gọi cậu ta tới đây.” Giọng Bánh Bao lạnh lùng nói.
“Được.”
Mấy bé trai chạy đến gọi Võ Kiệt.
Vốn dĩ là người dưới tay cậu ta, bây giờ lại thành người dưới tay của ba đứa bé.
“Ba cậu chủ bảo cậu qua kia.”
Võ Kiệt nhìn mấy người này, không nhịn được lập tức “oa” một tiếng khóc lớn.
Cậu ta không chịu được chuyện người dưới tay mình bây giờ lại thành người của người khác.
Lăn lộn ở nhà trẻ lâu như vậy, vì có được một nhóm của riêng mình mà cậu ta đã phải phí rất nhiều công sức.
Kết quả ba tên nhóc kia mới tới có một hôm, không cần một buổi sáng đã cướp hết người của cậu ta đi.
“Cậu nhanh lên, đừng lầm bà lầm bầm ở đây nữa.” Mấy bé trai không kiên nhẫn quát cậu ta.
Trước kia cậu ta hay quát câu này với bọn họ.
Bây giờ lại đến phiên cậu ta bị người khác quát mắng.
Cậu ta càng khóc càng đau lòng, ngồi xổm cúi đầu, hai tay ôm lấy mình: “Mình muốn mẹ.”
“Mẹ của Võ Kiệt là ai thế?” Ba đứa bé hiếu kỳ nói.
“Cô cả nhà họ Thẩm.”
Ba đứa bé im lặng liếc mắt, bảo sao lại khó hòa hợp với tên nhóc thối này thế, hóa ra là người nhà họ Thẩm.
Chỉ bằng vào thế lực nhà họ Viên thì sẽ rất yếu, nhưng nếu nhiều hơn một nhà họ Thẩm, địa vị của Võ Kiệt sẽ đi lên.
Nhưng người đứng thứ hai ngàn năm vẫn chỉ là người đứng thứ hai, nếu so với Mục Lâm Kiên vẫn chênh lệch rất nhiều.
“Tên nhóc chết tiệt nào dám bắt nạt con của tôi? Đi ra đây cho tôi.” Một giọng sắc bén đầy khí thế truyền đến.
“Mẹ, mẹ đến rồi.” Võ Kiệt khóc lóc chảy nước mắt lon ton chạy qua.
Người phụ nữ đại khái khoảng bốn mươi tuổi, nghe đồn rất khó mang thai, đến rất nhiều chỗ cuối cùng cũng được mang thai ở tuổi ba mươi sáu.
Cho nên mợ chủ Võ cực kỳ nuông chiều Võ Kiệt, tuyệt đối không thể để con mình chịu chút uất ức nào.
“Mẹ ơi, chính là bọn họ.” Võ Kiệt tìm được núi dựa lớn, cực kỳ tự tin chỉ về phía ba đứa bé..