Mợ chủ Võ nhìn ba đứa bé từ trên xuống dưới, không giống mấy người trước kia, hơn nữa còn là ba gương mặt lạ hoắc.
Theo lẽ thường, sau khi nhập học ngoại trừ gặp mặt giáo viên, nhất định phải gặp chủ tịch hội phụ huynh là cô ta, có người thức thời còn muốn tặng quà, nịnh nọt cô ta rất nhiều, để cô ta cung cấp tài nguyên tốt cho con bọn họ.
Thế nhưng sao ba oắt con trước mặt này vào lại chưa từng đến gặp mặt cô ta?
Cô ta gọi điện thoại cho hiệu trưởng.
“Sao lớp Võ Kiệt có ba học sinh mới mà lại không có ai đến chào hỏi tôi?”
Cô ta hỏi cực kỳ thẳng thắn, hiệu trưởng khó xử nói: “Bởi vì bối cảnh gia đình của ba học sinh này đặc thù không tiện tiết lộ.”
“Đặc thù?”
Mợ chủ Võ tò mò, có thể khiến hiệu trưởng nhắc tới như vậy chắc chắn là một gia đình khiêm tốn.
“Có tặng quà không?”
“Không có.” Hiệu trưởng lo lắng mà nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay nắm chặt, sợ hãi nhìn về phía Mục Lâm Kiên trước mặt.
Sáng nay Mục Lâm Kiên vừa họp xong đã chạy tới đây thăm con.
Bây giờ còn đang tìm hiểu chất lượng của giáo viên chủ nhiệm với giáo viên giảng dạy.
Phải báo cáo đầy đủ, sau này bọn nhỏ sẽ học gì, sắp xếp hoạt động gì cho Mục Lâm Kiên.
Đảm nhiệm chức hiệu trưởng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bà ta cảm nhận được áp lực như vậy, chứ nói gì đến nhận quà.
Bà ta sợ hãi nói: “Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy trước đây.”
“Ừ.”
Mợ chủ Võ nhìn ba đứa bé trước mặt: “Bố của mấy đứa tên gì?”
“Mắc mớ gì tới cô.
Không lễ phép thế bảo sao dạy ra con cũng không lễ phép như vậy.” Ba đứa bé hoàn toàn không để cô ta vào mắt, dù sao đây cũng là địa bàn của mình.
“Sao cháu lại nói chuyện như thế, không biết lớn nhỏ.
Cô nói cho cháu biết, cô là chủ tịch hội phụ huynh, nnếu mấy đứa không nghe lời cô hoàn toàn có quyền đuổi học mấy đứa.”
Nghe xong như thế, ba đứa bé lại cảm thấy hứng thú.
“Cần điều kiện gì mới trở thành chủ tịch được?”
“A.
Loại người xuất thân bình dân như mấy đứa làm gì có tư cách vào.”
“Không phải.
Cảm thấy cô không đủ tư cách để đảm nhiệm chức chủ tịch của hội phụ huynh, xem ra hàm lượng tiền đập vào không cao, cửa thấp lắm.” Bánh Bao lạnh giọng thờ ơ.
Mợ chủ Võ tức đến mức dựng lông: “Cháu… Tức chết tôi.
Mấy đứa chờ đấy, danh sách du lịch nước ngoài học kỳ này không có tên mấy đứa đâu.”
Ba đứa bé coi thường: “Không có hứng thú.
Không phải chỉ là nước ngoài thôi à, bọn cháu vừa về từ nước ngoài đây.
Đừng làm ra vẻ như rác rưởi ở nước ngoài thơm lắm, làm người ta tưởng ra nước ngoài đã cực kỳ cao cấp.”
Đây là lần đầu tiên mợ chủ Võ thấy người không có hứng thú với du lịch dạy học ở nước ngoài.
Ba đứa bé đi đến trước mặt Võ Kiệt: “Cậu đừng có học mẹ cậu, có rảnh rỗi thì đọc nhiều sách chút.
Đừng có làm mấy chuyện vô bổ này.”
Nói xong, Há Cảo đưa phần gà chiên vừa nãy để lại cho Võ Kiệt.
“Bọn tôi bảo cậu tới là muốn gọi cậu tới ăn, ai biết cậu cứ như muốn đánh nhau ấy.
Chẳng lẽ cậu còn muốn ăn ở nhà vệ sinh nam à?” Bánh Bao ra vẻ ông cụ non..