“Tổng giám đốc Mục, tôi sai rồi.
Anh đại nhân không chấp tiểu nhân mà tha cho tôi đi, hơn nữa điều này cũng không làm tổn thất gì cả.”
Mục Lâm Kiên ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Những người không minh bạch thì nên cút khỏi đây sớm.”
Luật sư đã viết xong đơn kiện và ném thẳng vào người anh ta.
“Cút.” Mục Lâm Kiên tức giận hét lên.
Tổng giám đốc Ngô khóc lóc, quỳ xuống đất cúi đầu.
Cho dù anh ta có làm gì thì Mục Lâm Kiên cũng cảm thấy cho dù nhìn anh ta thêm một chút cũng thấy lãng phí thời gian và sức lực.
Hai người vệ sĩ kéo Tổng giám đốc Ngô đi ra ngoài.
“Lập tức gửi thông báo cho bộ phận nhân sự cho tôi.” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn Vũ Thư Anh.
Vũ Vân Hân từ quản lý dự án thăng chức lên thành Tổng giám đốc của dự án phụ trách mọi vấn đề.
Lần này đã khiến cho vị trí của cô với Vũ Thư Anh ngang bằng nhau.
Bộ phận dự án tất cả mọi vấn đề không kể dù to hay nhỏ đều do Vũ Vân Hân quản lý.
Trong văn phòng ở dưới tầng, Vũ Vân Hân ngâm nga một giai điệu nhỏ, xem thông báo và đung đưa chân một cách hào hứng.
“Tuyệt vời.
Tôi đúng là tấm gương của việc trừng phạt và loại bỏ cái ác mà.”
Tâm trạng của cô rất tốt, liền tắt máy tính đi đón con trai.
“Ai cho phép cô tan làm?”
Vừa cầm điện thoại lên cô liền nhận được tin nhắn của Mục Lâm Kiên gửi đến.
Vẫn còn nửa tiếng nữa mới hết giờ làm việc, vừa mới thăng chức liền đã chơi trò biến mất khỏi phòng làm việc?
“Tôi còn không phải chỉ là đi đón con trai của mình thôi sao?” Vũ Vân Hân tỏ ra dịu dàng và dễ thương.
“Đón con thì có thể trốn việc hay sao?”
Mục Lâm Kiên làm điệu bộ của một ông chủ đang dạy bảo nhân viên.
“Tôi còn không phải là vì muốn tốt cho con của chúng ta sao, không muốn khiến cho mấy đứa bé đợi lâu.” Vũ Vân Hân không hề sợ mất mặt.
“Ý của cô là muốn tôi cùng với cô trốn việc đi đón con?” Mục Lâm Kiên vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn cuộc họp vẫn còn đang diễn ra này trong lòng đột nhiên muốn tan họp.
“Tổng giám đốc Mục, chuyên tâm chút.” Lục Tâm đánh gãy suy nghĩ của anh, gần đây vừa mới làm bố Mục Lâm Kiên đã bận rộn chuyện của gia đình.
“Anh đi đón bọn trẻ, tôi còn phải đợi vợ tan làm.” Mục Lâm Kiên gõ tin nhắn trên điện thoại xong rồi đưa điện thoại cho anh ta.
Lục Tâm giống như một người chạy việc vặt vậy…
Anh không hề tình nguyện chút nào nhưng cũng không thể từ chối.
Anh ấm ức mà cầm lấy chìa khóa trên bàn, hỏi như thường lệ: “Anh muốn mấy giờ đưa người về nhà?”
Mục Lâm Kiên thờ ơ, xem ra khi ba đứa bé trở về thì không thể có thế giới hai người nữa.
“Đưa chúng chơi đến khi nào chán rồi về.”
Lục Tâm lo lắng thở dài, phải biết rằng ba đứa bé đó không hề dễ dàng chăm sóc..