Bọn họ đã giao hẹn với nhau, cho dù sau này quan hệ có thân thiết đến mức nào cũng sẽ cho nhau không gian riêng, nếu chưa được sự đồng ý thì không được xem di động, nhật ký, hay động đến máy tính của nhau!
Đây là một kiểu tôn trọng, trừ khi được đối phương cho phép, là mẹ của mấy đứa trẻ, Vũ Vân Hân cũng đồng ý là lúc ở nhà phải tôn trọng quyền riêng tư của bọn chúng.
“Cuối cùng cũng giảm bớt xe đưa bọn con đi học.” Há Cảo ghé sát vào cửa sổ nhìn xuống dưới sân.
Sáng sớm Mục Kiên Lâm đã đến đây, chỉ là số ô tô hôm nay đã ít đi một nửa so với những ngày trước.
“Tự nhiên con lại nhớ cảm giác vui vẻ khi đi tàu điện ngầm.” vẻ mặt Bánh Bao trầm ngâm.
“Con cũng thế! Cứ như thế này thì phô trương quá, không thấy vui.”
Màn Thầu thay quần áo, đeo balo, vô tình lại giẫm lên điều khiển từ xa trên sàn nhà.
Trong chốc lát, TV đã được mở lên.
“Từ trước đến nay, người nhà họ Mục vẫn luôn được người trong xã hội thượng lưu ca ngợi là những người đàn ông tốt, chuyện về ông Mục yêu vợ bằng cả mạng sống đã được lưu truyền từ rất lâu cho đến tận bây giờ.
Nhưng thời gian gần đây, có người nhìn thấy ông Mục đi cùng một người phụ nữ xinh đẹp…”
Vũ Vân Hân đang chuẩn bị sữa nóng tò mò quay đầu lại xem TV.
“Chính là người đàn bà đó! Búp bê, mẹ đã gặp bao giờ chưa?”
‘Xoảng!’
Chiếc chảo nóng cô đang cầm tự nhiên rơi xuống đất.
Sữa nóng đang đôi đổ lên chân của Vũ Vân Hân
Mục Lâm Kiên ở bên dưới cũng nhạy cảm nghe được tiếng vật gì đó rơi xuống sàn, vội vàng chạy lên trên.
Anh không đợi mở cửa mà trực tiếp đạp cửa xông vào.
Bốn mẹ con đang xem TV cũng phải sợ hãi vì hành động của Mục Lâm Kiên.
“Ôi trời! Con còn tưởng là có trộm! Sợ gần chết!” Há Cảo vỗ vỗ ngực mình.
Bánh Bao đi ra, nhìn cánh cửa một chút: “Chủ tịch Mục, trước khi đi nhớ đền cái cửa cho nhà con, đổi cái mới thì càng tốt! Đúng là, sáng sớm đã đen như thế rồi, xui xẻo!”
Đến lúc mấy đứa nhóc quay lại đã không nhìn thấy Vũ Vân Hân đâu nữa.
Trong chốc lát, bọn chúng luống cuống hết cả lên.
“Để anh đi xem Búp Bê của bọn mình đi đâu rồi!” Bánh Bao vội vàng chạy ra ngoài.
Há Cảo cũng nhún vai, làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Xem ra bố mới là kẻ trộm lớn nhất!”
“Hai anh không ai chịu tắt đèn, đúng là không biết tiết kiệm điện!” Màn Thầu ra ngoài cuối cùng nên phải tắt hết đèn trong nhà.
Bọn nhóc đi xuống dưới, đếm đếm mấy chiếc ô tô.
“Sao lại thiếu mất một cái?”
Lục Tâm cung kính bước đến: “Chủ tịch Mục và cô Vũ Vân Hân vừa đi trước rồi!”
“Cái gì? Đúng là đồ độc ác!”
Lại dám nhân cơ hội bọn chúng không để ý mà đưa Vũ Vân Hân đi mất!
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, hai đứa phải cảnh giác một tí!” Bánh Bao than vãn: “Bọn họ mà sinh thêm ba đứa trẻ nữa thì anh lại phải có tận năm đứa em!”.