Bầu không khí trong phòng bệnh dường như đông cứng lại.
Vũ Vân Hân im lặng mím chặt môi, lén nhìn khuôn mặt lạnh lùng, xám như tro của Mục Lâm Kiên.
Cô xem TV, buồn chán ấn ấn điều khiển.
“Mấy ngày gần đây, có người cho biết ông Mục…”
TV cũng giống như là cố ý, cho dù cô chuyển đến kênh nào cũng đều là tin tức này.
“TV cũng chả có gì xem!” Cô hơi xấu hổ tắt TV đi, hoảng sợ nhìn Mục Lâm Kiên.
Nhưng lại thấy anh dựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm giống như đã ngủ rồi.
Ngũ quan anh tuấn giống như tác phẩm điêu khắc tinh tế của thượng đế, đôi lông mi dài như cánh bướm che đi đôi mắt sắc bén.
Vũ Vân Hân đứng dậy, tuy rằng đi lại có chút khó khăn nhưng vịn vào ghế cũng có thể đi đến trước mặt anh.
Cô đắp cho anh một chiếc chăn mỏng.
Tự nhiên Mục Lâm Kiên lại co người một tí.
Vũ Vân Hân thấy anh cử động liền trợn tròn hai mắt, không lẽ cô làm anh thức giấc rồi?
Nhưng nhìn thấy Mục Lâm Kiên vẫn nhắm mắt ngủ tiếp, Vũ Vân Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết anh rất nhạy cảm, nhưng mà không ngờ lúc ngủ mà anh cũng vẫn cau mày.
Đây là biểu hiện của việc thiếu cảm giác an toàn, giống Màn Thầu lúc trước, lúc ngủ không những nắm tay mà còn hay cau mày.
Cô đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của Mục Lâm Kiên.
“Em làm gì thế?”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp đột nhiên vang lên, dọa cho Vũ Vân Hân sợ đến nỗi nhảy lên một cái.
Cô vội vàng lùi lại nhưng Mục Lâm Kiên lại nắm được tay cô.
“Muốn ngủ cùng anh không?” Anh xấu xa ghé sát vào tai cô nói, giọng nói ngọt ngào, rất dễ nghe…
Vũ Vân Hân cúi đầu, hai má hơi hồng lên: “Em chỉ sợ anh ngủ quên bị cảm lạnh nên mới đắp chăn cho anh thôi.”
Nét mặt Mục Lâm Kiên trầm xuống, nặng nề cọ cọ chiếc cằm nhọn lên má Vũ Vân Hân, sau đó ôm lấy cô.
Có cô ở đây thì cần gì chăn!
“Anh làm cái gì thế, nhỡ đâu y tá vào thì sao?” Vũ Vân Hân luống cuống.
“Để anh xem cái chân heo nào!”
Mục Lâm Kiên nhấc bên chân bị bỏng của cô lên.
“Anh mới là chân heo!” Vũ Vân Hân cãi lại, nhưng mà đúng là chân còn sưng hơn to hơn cả lúc nãy.
Mu bàn chân trắng nõn có một cái bọng nước, cảm giác như chỉ cần cử động nhẹ một cái cũng sẽ rung lên.
“Vào đi!”
Đột nhiên Mục Lâm Kiên lại lạnh lùng gọi.
Vũ Vân Hân cảm thấy vô cùng hoang mang.
Sau đó, một bác sĩ đẹp trai và mấy y tá đi vào.
“Chích cái bọng nước ra đi!”
“Vâng, chủ tịch Mục!”.