Vũ Vân Hân sợ đến ngây người, vô thức muốn gạt tay Mục Lâm Kiên ra, rút chân về.
“Không được nhúc nhích!” Mục Lâm Kiên lạnh giọng, bàn tay càng nắm chặt thêm.
“Đau đau đau!” Vũ Vân Hân đau đến chảy cả nước mắt: “Anh không biết thương hoa tiếc ngọc là gì à?”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhướn mày: “Im lặng! Ngoan nào!”
“Ngoan cái đầu anh!” Vũ Vân Hân càng thêm kích động, muốn dùng kim đâm vào chân cô lại còn bắt cô phải bình tĩnh à?
Vũ Vân Hân giãy dụa, muốn thoát khỏi tay anh.
Nhưng giọng nói lạnh lùng của đàn ông lại vang lên: “Đến đây, trói cô ấy lại cho tôi!”
Nà ní!
(Tiếng Nhật, nghĩa là ‘Cái gì?’)
Vũ Vân Hân lạnh sống lưng: “Anh định làm gì? Anh có tin em gọi ba đứa nhóc đến đây không! Đồ khốn!”
Mục Lâm Kiên không thèm để ý đến cô, tự mình trói cô lại, dù cô có kêu gào thế nào anh cũng không quan tâm.
“Anh là cái đồ biến thái, thả em ra!”
Vũ Vân Hân bị trói lại trên giường, tay chân đều bị cố định, không thể nhúc nhích được.
Bác sĩ đi đến cạnh chân cô, xem xét.
Hai y tá đưa cho anh ta một lọ thuốc nước.
Bác sĩ cầm một chiếc kim, giơ lên, ánh đèn xuyên qua làm cho nó phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Vũ Vân Hân sợ đến mức phát run: “Mục Lâm Kiên, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”
Vốn dĩ là cô chưa buông tha cho anh!
Tay vẫn đang túm chặt, cào đỏ cả lên.
“Một tí là xong rồi!” Mục Lâm Kiên nhìn thấy cô toát mồ hôi lạnh nên an ủi cô.
“Có quỷ mới tin anh…” Vừa nói xong, cái chân sưng đỏ đã bị người ta chọc kim vào.
Ngay sau đó nước đã chảy từ bọng nước ra.
Vũ Vân Hân ngẩn cả người.
Cô trợn tròn mắt khó tin, vì cô không hề cảm thấy đau một tí nào!
“Đau không?”
Ánh mắt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên nhìn về phía bác sĩ và mấy y tá.
Cả bác sĩ và y tá đều đang rất căng thẳng.
Lúc vào viện, Mục Lâm Kiên đã từng nói, nếu như họ làm người phụ nữ của anh bị đau thì bác sĩ cũng chuẩn bị mà cuốn gói đi!
Bọn họ cẩn thận chích bọng nước kia ra, mỗi một lần châm kim đều vô cùng cẩn trọng.
Chỉ chưa đầy hai phút, bọng nước ở chân đã xẹp xuống, nhưng mà chỗ da nhăn nheo còn lại cũng làm cho người ta cảm thấy hơi ghê sợ.
“Đây là thuốc, bôi ba lần một ngày! Qua vài hôm nữa sẽ hơi ngứa, tuyệt đối không được gãi, nếu không sẽ làm làm tổn thương đến mô liên kết, dễ để lại sẹo.” Bác sĩ đưa tay quyệt mồ hôi lạnh trên trán.
Rõ ràng chỉ là một thao tác xử lý vết thương nhỏ mà cứ giống như là phẫu thuật vậy.
Sau khi đặt thuốc lên bàn, họ thanh chóng đi ra ngoài, không quấy rầy thế giới hai người của cậu chủ Mục nữa..