Vũ Vân Hân nhìn xuống chân của mình.
“Có hài lòng không?” Mục Lâm Kiên dùng tay sờ sờ một chút: “Chân heo biến thành thịt kho tàu rồi!”
Bời vì bôi thuốc cho nên cả mu bàn chân đều có màu đỏ của thuốc.
“Anh mới là thịt kho tàu!”
Vũ Vân Hân vẫn trợn mắt nhìn anh, tự nhiên cô chú ý đến một người phụ nữ đi ngang qua bên ngoài cửa sổ.
“Không được đi lại!” Mục Lâm Kiên gõ nhẹ lên trán cô.
Vũ Vân Hân nhìn tay chân mình còn đang bị trói chặt trên giường, đừng nói đến chuyện đi lại, ngay cả muốn xuống giường cũng không được: “Cởi ra!”
Cô xấu hổ muốn chết.
Cả người giống như chữ ‘Đại’ (大), không nhúc nhích được, càng không thể quay lưng lại với anh.
Vậy mà người đàn ông này còn mang máy tính đến bên cạnh giường, vừa làm việc vừa nhìn cô.
“Biến thái!” Vũ Vân Hân tức giận hét lên.
“Lúc nào chẳng biến thái, có phải bây giờ mới thế đâu!”
“…” giọng điệu làm cho người khác tức đến mức không thở nổi, đúng là muốn làm cho cô tức chết mà.
Vũ Vân Hân nắm chặt tay, cái đám cưới này cô không muốn nghĩ đến nữa.
Còn chưa lấy nhau đã trói cô lại thế này, lấy nhau về rồi…
Tự nhiên cô nhớ đến câu nói mà Há Cảo hay nói: “Con thấy bố hung dữ lắm, nhỡ bố là người vũ phu thì phải làm thế nào?”
“Chào chủ tịch Mục!”
Đột nhiên có giọng nói từ máy tính phát ra.
Suy nghĩ trong lòng Vũ Vân Hân cũng tạm thời lắng xuống, cô tò mò nheo mắt, liếc qua một cái.
Hóa ra là mở một cuộc họp qua video!
Vũ Vân Hân thật sự tức đến mức muốn nổ tung rồi.
Chỉ cần Mục Lâm Kiên hơi chếch máy tính qua bên này một chút thì chắc chắn tất cả các cán bộ cấp cao của tập đoàn Mục Lâm sẽ nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô.
Vũ Vân Hân nhìn xung quanh, thấy dưới gót chân có một chiếc chăn.
Cô cố gắng duỗi thẳng mũi chân để lấy nhưng chiếc chăn quá dày, không làm sao lấy được.
Cô đành phải nghiến răng, đạp một cái thật mạnh.
Kết quả, chiếc chăn lại rơi xuống đất, cô lập tức mất hết hy vọng.
Chiếc giường còn phát ra tiếng kêu ‘kẽo kẹt, kẽo kẹt!’
Mục Lâm Kiên đang họp lạnh lùng liếc qua một cái, nhìn thấy bộ dạng duỗi thẳng cẳng ngốc nghếch của cô.
Vũ Vân Hân thẹn quá hóa giận.
Cô định với lấy cái gối để che người mình lại nhưng lại không khống chế được lực cổ tay.
Chiếc gối bay thẳng đến chỗ bàn tay của Mục Lâm Kiên.
Chiếc gối màu hồng làm cho tất cả mọi người giật mình.
Mục Lâm Kiên nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị, Vũ Vân Hân nũng nịu chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
“Em có tin anh cưỡng hôn em trước mặt mọi người không!”.