“Nói đi!”
Câu nói của Mục Lâm Kiên làm cho những cán bộ cấp cao đang chờ họp tiếp trở nên kích động.
Nghe loáng thoáng tiếng bọn họ kéo ghế ghé vào để nghe.
Vũ Vân Hân cảm thấy mất hết thể diện: “Em đói bụng!”
Cô nói chuyện nhưng lại không phát ra tiếng.
“Đói đến mức nào?” Khóe miệng Mục Lâm Kiên cong lên, muốn trêu chọc cô một chút.
Từ ‘Đói’ kia cũng có ý khác!
Có vẻ như nó không chỉ đề cập đến một vấn đề mà còn nhắc đến một vấn đề khác.
Hai má của Vũ Vân Hân đỏ bừng lên: “Vô cùng đói!”
Bỗng nhiên Mục Lâm Kiên cúi xuống, hôn cô.
Vũ Vân Hân sững người: “Em không phải đói cái đó, mà là đói cái này!”
Mục Lâm Kiên không thèm quan tâm, trượt xuống cằm cô…
Đây là vừa mở cuộc họp qua video, vừa làm chuyện xấu!
“Không được!” Vũ Vân Hận vặn vẹo người mình, nhưng cô càng làm như thế lại càng là đang mê hoặc người ta!
Mục Lâm Kiên cười khúc khích: “Sợ à?”
Thật ra anh rất ghét cách cô để ý mối quan hệ của bọn họ, kiểu như cô không hề nghĩ đến việc công khai chuyện tình cảm của hai người.
Đã như thế, sao anh lại không thể cậy mạnh hiếp yếu.
“Nói yêu anh đi rồi anh sẽ tha cho em! Nếu không…anh sẽ cho em kêu không ngừng!”
Đúng là giọng điệu của mấy tên lưu manh, kinh khủng thật.
Vũ Vân Hân vừa xấu hổ vừa tức!
“Anh còn đang họp đấy!” Cô nhất quyết không chịu nói thành tiếng.
“Nói!” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.
Nhân cơ hội cô bị trói cả tay cả chân, ngón tay nghịch nghịch tóc cô.
Uy hiếp cô một cách trắng trợn…
“Em yêu anh!”
Một câu còn hơn trăm ngàn lời nói.
Mặc dù Vũ Vân Hân không dùng giọng thật để nói nhưng cô đã thành công lấy được trái tim của Mục Lâm Kiên.
Anh hài lòng cởi dây trói tay phải của cô ra: “Dùng để ăn cơm!”
“…”
Quả nhiên là người đàn ông bỉ ổi này không hề có lòng tốt.
Không lâu sau đã có người mang đồ ăn đến, chiếc giường tự động điều chỉnh thành kiểu ngồi.
“Tan họp! Tôi phải giúp người phụ nữ của tôi ăn cơm.”
Mục Lâm Kiên ngồi đối diện với Vũ Vân Hân.
Trước mặt là những món cô thích ăn nhất nhưng cô lại không ăn được!
“Vịt quay có ngon không?” Cô gạt gạt cơm, nhìn Mục Lâm Kiên dùng dao dĩa ăn chân vịt quay một cách tao nhã.
“Bình thường” Mục Lâm Kiên tỏ ra coi thường, anh thật sự không thích mấy món ăn nhiều dầu mỡ..