Há Cảo cố gắng khoe khoang số tin mình biết: “Tổng giám đốc Mục, đối thủ cạnh tranh của bố còn nhiều lắm, nếu bố sợ thì bố có thể từ bỏ.”
Mục Lâm Kiên im lặng liếc mắt, giống như đã đoán ra ba nhóc con này đang muốn gì: “Có điều kiện gì thì nói thẳng đi.”
“Quả nhiên là bố của con.
Không gì có thể giấu được bố.” Bánh Bao lấy ra một tờ giấy đề cử vào ủy ban phụ huynh: “Bọn con muốn Búp Bê làm chủ tịch hội phụ huynh.”
Mặc dù trường học do Mục Lâm Kiên bỏ tiền mở, nhưng quản lý bên trong lại do hiệu trưởng chuyên trách quản lý, cho nên anh hoàn toàn không biết cách dạy học bên trong.
“Có tác dụng gì?” Mục Lâm Kiên nhìn tờ giấy đề cử.
“Như vậy con của bố mới không bị bắt nạt.”
Mặt lạnh của Mục Lâm Kiên trầm xuống, nghiêm trọng nhìn ba đứa bé: “Bị bắt nạt? Ai làm.”
Con của anh không thể bị bất cứ người nào bắt nạt coi thường.
“Ai dám bắt nạt các con, các con cứ đánh lại cho bố, tiền thuốc men bố bồi thường được.” Anh không dạy con cái gì mà chủ nghĩa nhân đạo, người không phạm ta ta không phạm người.
“Thật ra chính là cảm giác bị coi thường, cô cả nhà họ Thẩm kia suốt ngày coi thường bọn con, nói bọn con nghèo.” Há Cảo bĩu môi nói.
Mục Lâm Kiên cảm thấy lòng tự trọng của anh bị sỉ nhục.
Lại dám nói con trai anh nghèo?
“Lục Tâm.” Mục Lâm Kiên kiêu ngạo lạnh giọng nói.
“Vâng.
Tổng giám đốc Mục.
Xin hỏi ngài cần gì?”
“Cô cả nhà họ Thẩm kia là sao?”
“Cô ta là chủ tịch hội phụ huynh, cũng chính là người quyên góp giúp đỡ trường học nhiều nhất, được rất nhiều phụ huynh kính nể, thật ra chỉ cần có tiền là được.” Lục Tâm xoay người, giải thích: “Thật ra, chỉ cần ai cam lòng bỏ tiền nhiều nhất thì con của người đấy sẽ lấy được tài nguyên tốt nhất của trường.
Mặt khác còn có thể được các phụ huynh khác ngưỡng mộ với yêu quý.
Con ở trường học sẽ được chú ý, thậm chí còn được các học sinh khác tôn trọng, nói đơn giản một câu là xã hội thu nhỏ trong trường học.”
Ba đứa bé gật đầu lia lịa, dựng thẳng ngón tay cái lên: “Chú Lục, chú giải thích rất đúng chỗ.
Phụ huynh của các bạn trong lớp con đều tham gia vào hội phụ huynh, mà nhà bọn con lại không có ai tham gia.
Cho nên có rất nhiều người cười nhạo thân thế của bọn con, nói thân phận bọn con không thể để lộ ra ngoài.”
“Nhóm gì?” Mục Lâm Kiên cầm lấy điện thoại, đang muốn tham gia.
Màn Thầu một tay che màn hình của anh lại: “Bố con lợi hại như vậy, thật ra không cần bố phải ra mặt, vấn đề này để cho Búp Bê làm là được.
Thật ra bọn con rất thích cảm giác được vả mặt người trong trường mỗi ngày.”
Đôi mắt Mục Lâm Kiên híp lại, hình như đã hiểu ba đứa bé này muốn gì.
“Các con ghét nhà họ Thẩm đến vậy à?”
Nói trúng tim đen, dấu diếm cũng không thể gạt được.
Ba đứa bé lúng túng cúi thấp đầu xuống.
Há Cảo làm nũng dùng thân thể hơi mập mạp chạm vào người Mục Lâm Kiên: “Tình địch xuất hiện, chúng ta có thể không cảnh giác sao? Nếu không con thả hết tình địch của bố ra.”
Cậu lẩm bà lẩm bẩm lấy ra một quyển số thông tin Quan Âm Binh: “Chỉ cần con gọi đám này, bố có tin tối nay bố không còn cơ hội ăn tối với Búp Bê không?”
“À.” Mục Lâm Kiên cưng chiều mà nhếch khóe miệng nở nụ cười..